Những Mẩu Truyện Ngắn - Người Chắn Gió

Chương 21: Endou x Takishi: "Thích.!"

“Đừng mà Takishi!” Endou ôm chầm lấy eo Takishi ngăn không cho cậu tiếp tục quét nhà.

Chẳng biết hôm qua đi chơi Umemiya đã tiêm nhiễm cái gì cái đầu Phượng Hoàng Lửa nhà hắn, sáng bảnh mắt ra đã thấy cậu quét nhà dọa Endou sợ chết khϊếp. Việc bẩn thỉu thấp kém như vậy sao hắn có thể để cậu đυ.ng tay vào chứ!

Takishi vẫn cứ mặt lạnh như tiền, cậu nắm chặt cán chổi mặc cho Endou cố gắng gỡ đôi tay ngọc ngà của mình ra, không nói gì.

Endou phiền lòng vô cùng, khuyên không được gỡ cũng không ra, hắn phải lấy cớ dẫn Takishi đi chơi cậu mới chịu bỏ, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên cái chổi trong góc nhà.

Endou đưa Takishi đi uống trà sữa. Hắn tính gọi món cho cậu như thường lệ nhưng Takishi lại đi đến quầy trước, cậu chăm chú nhìn menu rồi rồi chọn một cốc cà phê trứng muối. Endou sững sờ, vì đây là món hắn thích chứ không phải Takishi, sau thấy cậu gọi một cốc trà sữa mới thu lại ánh mắt.

Có lẽ hôm nay Takishi chỉ nổi hứng thôi.

Endou nghĩ vậy. Nhưng khi phục vụ mang đồ uống ra hắn định đặt cốc cà phê qua chỗ Takishi nhưng cậu lại nhanh tay hơn đặt xuống trước mặt hắn. Vậy ra cốc cà phê đó là dành cho Endou. Hắn trợn to mắt, nhìn chăm chăm Takishi vừa ngỡ ngàng và vui sướиɠ, gương mặt đỏ lên, giống như vừa được ban cho một ân điển vậy. Takishi vẫn không nói gì, lẳng lặng hút trà sữa của minh.

Endou rất mong chờ cậu sẽ làm gì tiếp theo liền đưa Takishi đi trung tâm thương mại. Endou chăm chú ngắm nhìn những mẫu mã mới nhất. Hẳn là Takishi sẽ thích đấy. Hắn nghĩ vậy, liền lấy xuống một chiếc áo muốn ướm lên người Takishi, nhưng vừa quay lại cậu đã ướm một chiếc áo khác lên người hắn.

Endou cứng đờ, tim đập loạn lên, vừa vui sướиɠ vừa căng thẳng tột độ. Chưa bao giờ hắn có cảm giác này đối với Takishi. Cậu vẫn không nói gì, ướm hết cái này đến cái khác lên người hắn, hiển nhiên tất cả chỗ đó đều được mua, còn cả mấy bộ Endou muốn mua cho Takishi nữa.

Endou cứ lâng lâng vui sướиɠ trước sự quan tâm của Takishi. Hắn còn muốn hưởng thụ nữa nên kéo cậu đi xem phim. Takishi chỉ nhìn lướt qua một cái đã chọn trúng bộ mà Endou thấy thích thú. Hắn vui vẻ đi mua vé, còn cậu thì nhìn hắn đi mua rồi qua quầy mua bỏng và nước cho hai người. Là phần ăn dành cho cặp đôi. Endou vui đến mức cười toe toét, hắn mạnh dạn nắm tay Takishi đi vào rồi lại nắm chặt tay cậu đi ra. Lúc này Endou bỗng cảm thấy, để Umemiya giáo huấn Takishi một chút cũng tốt.

Cả ngày hôm đó Endou dãn Takishi đi đủ nơi, chơi đủ chỗ, hưởng thụ sự quan tâm của vừa dịu dàng mà lại cứng ngắc của người thương, trong lòng đã vui đến mức nở hoa rồi. Dù Takishi vẫn không nói gì với hắn nhưng bấy nhiêu đã đủ khiến Endou đã thỏa mãn.

Do cả ngày ăn toàn đồ ăn nhanh với đồ ngọt nên tối đến Endou quyết định sẽ về nhà nấu cơm. Takishi vẫn thuận theo hắn, lẳng lặng ngồi phía sau nhìn Endou nấu nướng.

Cậu rất thích Endou, vô cùng thích, nhưng lại không biết làm thế nào để thể hiện tình cảm của mình. Những thứ Endou thường cho cậu, Takishi lại không thể cho hắn. Mỗi khi nhìn người yêu hết lòng vì mình tim cậu lại ngứa ngáy khó chịu. Hôm qua đi đường gặp Umemiya, Takishi liền tóm anh lôi đi.

“Tao thích Endou.” Đây là câu đầu tiên Takishi nói với Umemiya khi hai người yên vị trong quán cà phê. Cậu thấy rõ anh nghệt mặt ra, hai mắt to tròn chớp chớp. Takishi sao mà xấu hổ, cậu gắt: “Tao thích Endou!”

“Ưm ưʍ.” Umemiya nghiêm túc gặt đầu.

Takishi: “...” Cậu đỏ mặt, toan bỏ đi thì nghe thấy anh hỏi: “Vậy là cậu muốn hỏi nên thể hiện tình cảm của mình với Endou như thế nào đúng không?”

Takishi ngồi xuống ghế, nghiêm túc lắng nghe.

Umemiya trầm ngâm suy nghĩ, anh hỏi: “Bình thường rảnh rỗi hai người hay làm gì? Và Endou sẽ làm gì cho cậu?”

“Mua sắm, ăn uống, đánh nhau,...” Takishi kể một loạt các hành động thường xuyên của cậu và Endou, rồi nhận ra đó đều là những việc mà cậu thích. Endou luôn hiểu cậu, chiều cậu, còn Takishi... hình như không biết gì về hắn cả. Cậu trầm ngâm, nghĩ đến nụ cười của người kia mà thấy đau lòng.

Umemiya suy nghĩ rất nhanh, bắt đầu hỏi: “Cậu biết Endou thích gì, ghét gì đúng không?”

Takishi lắc đầu. Cậu chỉ biết Endou thích nhất là cậu, còn lại đều không biết.

“Vậy trước tiên tìm hiểu những điều đó trước đi. Như Endou thích mặc áo kiểu nào chẳng hạn.”

“Áo ba lỗ ôm sát.” Takishi nói.

Mắt Umemiya thoáng chốc sáng lên, anh hỏi dồn dập: “Bình thường đi uống với nhau Endou hay gọi đồ uống gì?”

“Cà phê trứng muối.”

“...”

Umemiya hỏi rất nhiều, Takishi cũng đáp rất nhiều. Lúc bấy giờ cậu mới nhận ra thì ra mình hiểu về Endou nhiều như vậy, cũng tại bình thường bản thân bị hắn chiều thành quen nên mới không nhận ra mấy chuyện đó.

Sau khi được Umemiya rao giảng một đống đạo lí tình yêu Takishi đã tự tin trở về. Cậu nhớ lời anh nói nên chia sể gánh nặng trong nhà với hắn nên mới muốn giúp Endou quét dọn một chút, không ngờ Endou lại phản ứng lớn như vậy. Có trời mới biết lúc đó Takishi bói rối và hoảng loạn đến mức nào, cậu chỉ biết nắm chặt lấy cán chổi, chăm chăm nhìn hắn. Khi Endou nói muốn đưa cậu đi chơi Takishi mới đồng ý thả tay ra, cậu nghĩ mình có thể thể hiện tình cảm với hắn bằng cách khác.

Khi Takishi chọn đồ uống cho Endou, cậu thấy rõ biểu cảm của hắn biến đổi nhưng lại không biết là tốt hay xấu, kỳ thực lúc đó Takishi có chút sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy Endou cười với mình cậu đã yên tâm lại.

Khi Takishi ướm áo lên người Endou, cậu thấy toàn thân hắn căng cứng giống như lúc hắn ướm áo lên người mình, cảm thấy Endou có thể cũng thích giống như mình. Takishi xấu hổ.

Cậu lại theo Endou đi khắp nơi mọi chỗ, mua đồ ăn cho hắn, đút bánh cho hắn, nắm tay hắn,... đó đều là những hành động hết sức giản đơn nhưng lại khiến cho đôi chim cu ấm lòng.

...

Takishi xúc động ôm lấy Endou từ phía sau, như con mèo nhỏ vùi đầu vào hõm vai hắn.

Endou cứng đờ, tim đập loạn lên, gương mặt điển trai giờ đỏ như quả cà chua chín. Sau lưng có tiếng Takishi thấp giọng nỉ non: “Thích.”

Endou chấn động, Takishi lại hỏi: “Có thích không?”

Thích! Thích quá ấy chứ! Endou run rẩy nói một chữ thích, chưa bao giờ hắn cảm thấy hạnh phúc như lúc này. Takishi ôm hắn này! Takishi nói thích hắn này! Endou nghĩ giờ có bị cậu đánh chết hắn sướиɠ.

Hắn muốn ôm cậu, hôn cậu, đem những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này cho cậu – vị thần của hắn – người thương của hắn – tâm cam của hắn. Endou bất chợt quay lại ôm lấy Takishi, đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi cậu, sau lại thấy hối hận.

Đáng lẽ mình nên hôn nhiều hơn chút.

Hắn nhắm mắt chờ đợi cú đánh của Takishi nhưng lại không hề thấy đau, trái lại cảm thấy sự mềm mại trên môi. Endou có cảm giác mình dường như một bước lên tiên, sung sướиɠ tột đỉnh. Hắn ôm chặt lấy Takishi, đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi cậu... Nụ hôn đầu của hai thiếu niên vừa vụng về vừa ngây ngô nhưng chẳng có ai muốn đẩy người kia ra cả, họ dính sát vào nhau, tình ái triền miên, cuối cùng mùi khét của chảo cá đã cắt ngang khoảnh khắc tươi đẹp của hai người.

Endou xấu hổ tắt bếp đi, Takishi lại như chú mèo nhỏ dính chặt lấy hắn không buông, rồi thứ du͙© vọиɠ nguyên thủy của loài người kia đã xâm chiếm lấy tâm trí hai người.