"Arima!" Kanuma nghe có tiếng mở cửa, liền bỏ xuống máy chơi game rồi chạy ra ngoài, cậu như chú mèo nhỏ nhào vào lòng người kia, hưởng thụ hơi ấm quen thuộc trong ngày đông giá rét, quả nhiên Arima là ấm nhất mà.
Arima thở dài, cũng may hắn ra sức làm ấm người rồi mới vào, nếu không sẽ làm bảo bối bị lạnh mất.
"Thật là." Arima cưng chiều vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, dịu dàng nói: "Sao lại không đi dép rồi?"
"A" Kanuma giờ mới cảm thấy lạnh chân, cũng tại cậu háo hức được gặp Arima quá nên quên mất. Arima cẩn thận bế cậu đặt trên chiếc ghế lười cạnh bệ cửa rồi lấy dép đeo vào cho cậu. Hắn nâng niu đôi chân này như trân bảo vậy, mà Kanuma của hắn lại vô tâm quá thôi.
Kanuma đùa nghịch mái tóc vàng xoăn của Arima, cậu nói: "Arima, có vẻ anh cần cắt tóc rồi."
"Được."
Trong lúc Arima nấu bữa trưa Kanuma lại ngồi chơi game. Không phải cậu không muốn giúp mà là lần trước cậu suýt đốt cháy cả nhà cả mình nên Arima sợ không cho cậu vào bếp nữa. Hắn tuy cao lớn lại có chút đểu cáng nhưng tay nghề nấu nướng lại rất tuyệt, chẳng mấy chốc hương thức ăn thơm lừng đã kéo con ma đói Kanuma vào trong bếp. Cậu thò tay muốn lấy một miếng thịt chiên nhưng Arima ngăn lại, hắn bảo :"Nóng lắm", rồi gắp một miếng đưa lên miệng thổi vài cái, xong xuôi mới bón cho Kanuma ăn.
"Ưʍ... Arima nấu cơm là ngon nhất!"
Chiều đến hai người cùng nhau đến một tiệm cắt tóc có tiếng trong khu phố. Kanuma đã thức cả trưa để trọn kiểu tóc cho Arima rồi, chỉ cần cắt nữa thôi. Sau một hồi trao đổi với thợ làm bên kia thì cả hai đã thống nhất cắt layer xoăn nhẹ.
“Quả nhiên rất hợp với Arima mà.” Kanuma cảm thán.
Cậu thanh niên vốn đã có đường nét, tướng tá không tệ, cắt một kiểu tóc đẹp lại càng tăng thêm mấy phần trưởng thành, nam tính, Kanuma bị mê như điếu đổ.
Arima dẫn Kanuma đi ăn tối, cả hai chẳng hề ngại ngần khoác tay nhau vì từ bé đã luôn bên nhau như vậy rồi, nhìn quen rồi cũng chả có gì bất thường. Hai người ghé vào một quán mỳ nhỏ, gọi hai bát ramen cỡ lớn.
“Tô to như vậy em có ăn hết không?” Arima gắp hết rong biển với hành tây trong bát Kanuma vào bát mình, cậu không thích những thứ này.
“Không sao đâu, nhiêu đây em ăn nhanh ấy mà.” Kanuma tự tin vỗ ngực.
Cuối cùng vẫn là không ăn hết, tại trưa nay cậu ăn nhiều quá trời.
Kanuma phụng phịu, Arima xoa xoa gáy cậu, dỗ dành: “Là do anh nuôi tốt.”
Kanuma: "???"
Ăn uống no nê rồi Kanuma nói muốn đi dạo phố, nhưng Arima lại cảm thấy trời quá lạnh không muốn cho cậu đi. Kanuma oản tù tì thua đành phải theo chân anh bạn trai về nhà, cậu không muốn đâu!
“Mua cho em một cốc trà sữa nè.”
“Ứ chịu đâu.”
Xong cậu vẫn hút rột rột.
Arima nhìn Kanuma hai má đỏ bừng phúng phính cảm thấy quá trời đáng yêu, nhưng đó là đỏ mặt vì hắn chứ đỏ mặt vì lạnh thì vui không nổi. Thành ra Kanuma bị kéo thật nhanh về nhà.
Trở về tổ ấm thân thương, cậu thả mình nằm dài ra sofa, thư thái chợp mắt.
“Kanuma, đến giờ đi tắm rồi.” Arima chuẩn bị sẵn quần áo cho cậu.
“Không muốn tắm đâu lạnh lắm.” Kanuma lí nhí, hai mắt cậu nhắm nghiền dường như sắp ngủ rồi. Vậy là Arima trực tiếp bế bổng cậu lên, đem vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Xong việc, hắn nhẹ nhàng đặt Kanuma lên chiếc giường êm ái rồi nằm xuống bên cạnh cậu, vuốt ve vành mắt có chút phiếm hồng của người thương rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn ngọt ngào.
“Ngủ ngon nhé bảo bối.”
"Anh cũng ngủ ngon nha."