Những Mẩu Truyện Ngắn - Người Chắn Gió

Chương 9: Togame x Choji: Sinh nhật vui vẻ

Lại một ngày mới của Togame và Choji, anh lờ mở tỉnh dậy, theo thói quen muốn ôm người thương vào trong lòng nhưng lại sờ thấy một mảng giường chống trải. Togame tức khắc tỉnh hẳn, bật người dậy nhìn xung quanh. Cơn choáng váng do trở dậy quá nhanh không thể kích động anh bằng nỗi lo Choji không ở bên mình. Cậu rất tinh nghịch, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng và luôn vui tươi nhưng lại thích ngủ nướng, chả mấy khi dậy trước Togame cả mà có dậy thì cũng quậy cho anh dậy theo rồi. Vậy thì tình huống này là sao chứ?

Togame cao giọng gọi: “Choji. Choji....”

Không có lời đáp lại, anh đi tìm trong nhà nhưng lại không tìm thấy. Lấy điện thoại ra gọi cũng không có ai trả lời. Togane trầm mặc. Đây rõ ràng là có chuyện gì rồi.

Mấy ngày nay Choji đã có những biểu hiện kỳ lạ như đi sớm về khuya, thực tế thì không phải sớm khuya lắm đâu nhưng với giờ giấc sinh hoạt của họ là vậy. Còn hay cắm cúi vào điện thoại đọc cái gì đó mà không muốn Togame biết nữa. Anh sớm đã nâng cao cảnh giác phòng ngừa bất trắc rồi nhưng không ngờ tối qua lại bị Choji chuốc say.

Thỏ nhỏ dám thêm rượu vào đồ uống của mình.

Togame bất mãn. Với thực lực của Choji anh chẳng phải lo cậu bị ai bắt nạt cái gì, nhưng mà độ ngốc nghếch ngáo ngơ của cậu thì đúng là đáng lo lắng. Nhỡ đâu bị người ta lừa... tiền bạc của cải còn đỡ chứ tấm thân trong trắng ngọc ngà kia thì tuyệt đối không được!

Cả người Togame như bốc hỏa, lập tức gọi cho Kanuma.

Người bắt máy lại là Arima.

“Alo.”

“Choji có ở cùng bọn mày không?”

“Hể? Choji không phải luôn ở cùng mày sao? Không có ở chỗ bọn tao đâu.”

Nói đến đây có vẻ cậu ta đã nhận thức được vấn đề, hỏi gấp: “Đừng nói là Choji biến mất nhé?”

“Ừ... Tao gọi mãi không được, cũng không để lại lời nhắn gì hết... Mọi khi cậu ấy đi đâu không báo đều để lại lời nhắn cho tao.” Togame nói xong tự cảm thấy chính mình thật có vấn đề. Anh hít sâu một hơi bình tĩnh lại, bảo Arima nhanh chóng đến trụ sở tụ họp, còn bản thân thì gọi cho mấy người hay chơi cùng Choji trong băng hỏi thăm. Câu trả lời đều là phủ định.

Băng Shishitoren tập trung rất nhanh, ai nấy đều sợ im thin thít nhìn phó thủ lĩnh âm trầm lạnh lẽo trên hàng ghế đầu. Kanuma an ủi: “Đừng lo lắng quá Togame, Choji có lẽ là ham chơi chút thôi, chơi chán sẽ về mà. Với cả cậu ấy mạnh như vậy, có thể xảy ra chuyện gì chứ.”

Arime phụ họa: “Đúng vậy đó Togame, cứ bình tĩnh đã nha. Đúng không mọi người?” Một đám sư tử gật đầu lia lịa.

Sako thẳng thắn: “Vậy cũng không đến nỗi ai cũng gọi không được.”

Lời nói như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống tinh thần mọi người, cả đám vốn đang căng thẳng toát hết mồ hôi hột, im re trở lại.

Togame cuối cùng cũng có phản ứng. Anh đứng bật dậy, chỉ nói một chữ: “Tìm!”

...

Hôm ấy Shishitoren phát động một cuộc tìm kiếm lớn chưa từng có, cả khu phố gần như bị xới tung nhưng Choji thuỷ chung không có tin tức gì.

Chiều tối hội họp lại tất cả đều trầm mặc. Trong bầu không khí nặng nề này Togame giống như một quả bom không xác định, chỉ cần chạm một cái... không dám nghĩ đến nữa.

Trong thời khác tưởng như tồn vong của Shishitoren, Ingami bất chợt hiện lên như một vị đấng cứu thế, nhóc bảo: “Hay ta thử hỏi bên Fuurin thử đi! Biết đâu thủ lĩnh chốn nhà qua bên đó chơi thì sao?”

“Ờ ha!” Hai mắt Togame sáng rực lên, vẻ mặt hiện rõ sự mừng rỡ. Nếu Choji thật sự qua Fuurin chơi vậy không tìm thấy cậu trong khu phố của Shishitoren là chuyện hợp lý mà. Anh lập tức gọi cho Sakura.

“K... không... làm gì có... Cho... Choji không có ở đây...”

“Chối bay chối biến hah.” Togame ngắt máy, xác định được Choji ở đâu rồi.

“Đến Fuurin thôi.” Anh thản nhiên nói ra một câu kích phát chiến tranh với giọng điệu bông đùa, sau đó đen mặt bước đi. Đám Kanuma cũng rảo bước theo sau nhưng bị Togame vẫy tay đuổi về.

“Umemiya ấy, sẽ không để 2 băng sảy ra chiến tranh đâu.”

...

Bên kia, Umemiya bất lực nhìn Sakura mặt mũi bừng bừng, trêu chọc nói: “Sakura quả nhiên không biết nói dối hahh.”

“Kệ... kệ tôi.” Vẫn là thái đỗ xấu hổ cáu gắt thường ngày.

Quả nhiên chả mấy phút sau, điện thoại Umemiya đã reo lên, Kaji truyền đến tin tức Togame đang tới gần. Anh không khỏi cảm thán: “Togame đúng là không thiếu Tomiyama được mà.”

Khi Togame đến trước cổng trường Fuurin, Umemiya đã ở đó chờ sẵn.

“Yo bạn hiền, lâu rồi không gặp cao lên xíu nào hông?”

“Bớt nhảm.” Togame lạnh giọng: “Choji của tao đâu?”

Umemiya chỉ cười đầy ẩn ý, anh xoay người đi vào trong, Togame sải bước theo sau.

Fuurin tuy là trường tốt nhưng giang hồ thì vẫn là giang hồ, graffiti chằng chịt khắp nơi trong bầu không khí căng thẳng này càng tạo nên sự u ám, ghê rợn khó tả. Togame siết chặt nắm đấm. Anh không tin Umemiya sẽ gây sự vô cớ nhưng đề phòng vẫn hơn.

Hai người đến trước cửa ra sân thượng, Umemiya dừng bước, dơ tay ngỏ ý mời Togame, anh chẳng ngại ngần gì mở cửa.

Đập vào mắt Togame là sân thượng được trang trí tỷ mỷ với những tràng pháo hoa rực rỡ. Anh ngớ người, nhìn cậu thiếu niên nhỏ nhắn đáng yêu trước mặt.

“Chúc mừng sinh nhật Kame – chan.” Choji ngọt ngào nói, nụ cười tươi tắn đơn giản xua tan tất cả những lo lắng phiền muộn của bạn đời.

“Cậu thật là...”

Tim Togame tức khắc trở nên mềm nhũn, anh hiểu ra mọi chuyện. Tất cả là vì anh, vì ngoan xinh yêu của anh. Quá tình cảm, quá dễ thương, quá... xinh đẹp, anh xúc động muốn ôm cậu vào lòng nhưng lại bị vướng bởi chiếc bánh sinh nhật trong tay, chưa thể ôm được người.

“Cảm ơn cậu, Choji.” Togame dịu dàng nói, ánh mắt chan chứa tình cảm tuy có vẻ điềm tĩnh nhưng ẩn sâu bên trong là tâm tình mãnh liệt muốn đem tất cả yêu thương trên đời này cho cậu.

Choji bị say đắm bởi ánh mắt ấy, cậu đứng ngẩn ra, nhìn nó cứ lớn dần lớn dần trong tầm mắt sau đó tiếp nhận một nụ hôn ngọt ngào.

“Ưm~”

Togame tiết chế tách ra trước ánh mắt rực cháy của mọi người xung quanh. Umemiya với Hiiragi cười hì hì. Stubaki, Kanuma với Arima mặt mày phấn khích. Sakura mặt đỏ tía tai run rẩy lên hồi, Nirei bên cạnh bám chặt cậu nhóc, Suou giữ họ như người giữ trẻ, vẫn là vẻ mặt vô hại quen thuộc. Kaji với Sako vậy mà cũng đỏ mặt nha. Còn Inugami anh chẳng thèm ngó đến nữa.

“Cảm ơn mọi người.” Togame nói, nếu không phải được họ tổ chức sinh nhật cho thì anh đã quên sinh nhật của mình rồi. Nhìn chiếc bánh kem trang trí đơn giản trong tay Choji, nghĩ bằng đầu gối cũng biết là cậu đã tự tay làm nó. Người dạy... có lẽ là Umemiya, cũng có thể là Stubaki đi, anh chả quan tâm lắm...

Choji lúc này mới ngợ ra mình vừa gặp chuyện gì, cậu ngượng chín mặt, vội vã dơ chiếc bánh lên trước mặt Togame, lắp bắp nói: “K... Kame – chan mau thổi nến đi!”

“Được.” Togame thổi một hơi hết sạch. Umemiya muốn ngăn nhưng không kịp, bất lực nói: “Choji à, chúng ta phải hát chúc mừng sinh nhật trước chứ.”

“A! Nhưng mà Kame – chan thổi nến trước rồi, còn chưa kịp ước nữa.” Đôi mày Choji cau lại.

“Không sao đâu Choji.” Togame xoa nhẹ mái tóc xoăn mềm mại của cậu, thủ thỉ: “Vì cậu là điều ước lớn nhất của tôi mà.”

Gương mặt còn chưa phai nét hồng của Choji một lần nữa đỏ rực lên như quả anh đào. Cậu xấu hổ mắng: “Kame – chan xấu tính quá à~”

“Hahahahahaha...” Cả nhóm người cười vang sau đó cùng nhau ăn uống nhậu nhẹt linh đình trên sân thượng.

Sáng sớm hôm sau, Hiiragi tỉnh dậy đầu tiên nhìn thấy cả mớ hỗn độn nơi mình ăn chơi tối qua vừa xấu hổ vừa tức đỏ mắt, kéo Umemiya dậy mắng cho một trận. Còn Choji với Togame... khụ... bọn họ về từ tối qua, còn chưa dậy được.