Những Mẩu Truyện Ngắn - Người Chắn Gió

Chương 5: AllSakura: Lễ tình nhân

Hôm nay Sakura lại được người dân trong khu phố tặng đồ ăn, nhưng kỳ lạ là nó được đóng gói rất cẩn thận nên em không biết trong đó là gì, có cảm giác cưng cứng. Tò mò mở mấy túi ra xem thì phát hiện chúng đều là socola hết? Em không hiểu sao bọn họ tặng socola cho mình nhiều như vậy, nhưng mà người ta có lòng thì Sakura có dạ, em ăn hết không sót một miếng nào.

Lúc đi qua mấy cô nữ sinh, Sakura nghe loáng thoáng được bọn họ nói cái gì đó.

"...Hể?!"

"Thật à?..."

"Tặng socola sao?..."

"Cậu sẽ tỏ tình chứ?"

Sakura sặc luôn miếng kẹo trong họng, tỏ tình? Tỏ tình gì? Em ho khù khụ, cảm giác đau rát pha lẫn với hương vị ngọt ngào của socola làm cho cổ họng trở nên ngứa ngáy nhưng tất cả sự chú ý đều đặt trên cuộc hội thoại của nhóm nữ sinh kia. Có vẻ một người muốn tặng socola cho người mình thích để tỏ tình!

Sakura mang khuôn mặt đỏ bừng bừng đến lớp, em mở cửa thật mạnh gây nên sự chú ý không nhỏ, Nirei từ sau lưng Suou ló cái đầu xù ra, khuôn mặt cậu hơi hơi ửng hồng, là người đầu tiên cất tiếng.

"Có chuyện gì vậy Sakura - san?"

"Ch... chuyện..." Sakura lắp bắp, em xấu hổ không nói nên lời. "Ờ thì... so... socola ấy, tại sao mọi người lại tặng socola cho nhau... để.. để tỏ tình?"

Cả đám hóng hớt đều ngớ người, thì ra là do vậy, tiếp đó là một tràng cười vang từ lớp 1 - 1. Mặt Sakura đã đỏ như quả cả chua rồi, em cứ ngấp ngứ muốn nói lại thôi, cuối cùng nhìn về phía Suou cầu cứu. Suou cười tít cả mắt, sau mới giải thích cho quả cà chua mới chín này.

"Không phải mọi người tặng socola cho nhau để tỏ tình như ý cậu nghĩ đâu."

"Vậy thì là vì sao chứ?"

"Thật ra hôm nay là ngày valentine đấy."

"Va... len..." Sakura nhắc lại, từ gì mà khó nói giữ vậy.

"Là lễ tình nhân đó. Trong ngày này mọi người sẽ tặng socola cho người mà mình thích ấy, có thể tỏ tình cũng có thể không, còn tùy tâm ý mỗi người nha. Nhỉ, Nirei - kun."

"V... vâng."

"Vậy Sakura - chan có muốn tặng socola cho ai không? Như Kotoha - chan hay Umemiya - chan chẳng hạn. Stubaki - chan cũng dễ thương lắm óh." Kiryu hỏi.

"Ha... Hả? Tặng... tặng socola có nghĩa là mình phải thích người đó đúng không? Nhưng mà tao... tao... tao." Sakura lắp bắp, nhất thời chưa biết trả lời như thế nào.

Nirei liền nhắc nhở: "Không nhất thiết phải thích kiểu đó đâu Sakura - san, bạn bè thân thiết cũng tặng socola cho nhau được mà." Nói rồi cậu đưa cho em một chiếc hộp nhỏ được đóng gói cẩn thận, hẳn cũng là socola đi, em nghĩ. Kiryu với Stugeura thấy vậy cũng lần lượt lấy ra socola tặng cho Sakura khiến em bất ngờ, em không có chuẩn bị socola cho họ, nhưng rồi Sakura vẫn đưa mắt về phía Suou, cậu ta vẫn treo trên mặt nụ cười hiền hậu, chả có chút gì là muốn tặng socola cho em cả.

"Tớ sẽ không tặng socola cho Sakura - kun đâu." Suou nói, điều này làm mọi người bất ngờ, xong cậu ta lại bổ sung: "Tớ sẽ chỉ tặng cho người tớ thích mà thôi."

Một tiếng "Ồ" thật dài vang lên rồi bị cắt ngang bởi một câu nói của cô chủ nhiệm. Lý, bộ môn địa ngục!

...

Sakura vươn vai sau một chuỗi các tiết học mệt mỏi, giờ việc khiến em xả stress hiệu quả nhất chỉ có thượng cẳng tay hạ cẳng chân mà thôi, khổ nỗi không được nên đành ngán ngẩm đi lên sân thượng hóng gió. Sakura ít khi lên sân thượng nhưng hôm nay đột nhiên lại muốn lên, có lẽ là vì ảnh hưởng của mọi người với ngày va... va gì đó đi, làm em có chút tâm sự trong lòng.

"Sakura ơi" Stubaki bất ngờ ôm chầm lấy em từ phía sau khiến Sakura giật mình, biết là chị xinh xắn đáng yêu nhưng mà đừng có mang cái thể trọng hơn 80 cân này đè lên người tôi được không hả? Nội tâm Sakura điên cuồng gào thét, lỡ mồm nói ra sợ chị buồn mất.

Stubaki ấn ấn thanh socola vào má đào của Sakura, ngân giọng: "Nói a~~ nào~"

Em ngoan ngoãn há miệng cắn lấy miếng socola ngon lành, hơi đắng hơn so với người khác tặng một chút, rất hợp khẩu vị! Hai mắt Sakura sáng lên, em quay mặt lại, vừa vặn đón nhận nụ hôn của Tsubaki, dấu son in lên cặp má thiếu niên đỏ ửng, rất ngây ngô nhưng cũng rất ngọt ngào.

"Nào nào đừng có đè lên em thế chứ Stubaki." Umemiya đi đến, đặt một thanh socola trắng lên môi Sakura, màu trắng tựa như mái tóc của anh vậy. Sakura cắn một miếng, ngọt nhẹ, thanh mát, khoan khoái, thật đúng chất của chủ nhân nó.

Nhận được cái ôm ấm áp của Stubaki và cái xoa đầu trìu mến của Umemiya, em bất giác hỏi: "Mọi người tặng socola cho tôi vì yêu quý tôi đúng không?"

Hai người ngây người một chút, rồi cũng mỉm cười.

"Đúng vậy."

...

Sau khi tan học có thêm Kaji tặng socola cho Sakura nữa, nhưng em đã no đến nỗi không thể nhét thêm vào bụng nữa rồi.