Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi Ta Chỉ Muốn Chết

Chương 17

“A a —”

Một tiếng ‘bịch’ kèm theo tiếng rên vang lên.

Diệp Vĩnh Hoan cảm thấy có điều gì không ổn dưới thân, lo sợ mở mắt ra, điều lo lắng nhất của cậu đã xảy ra, cậu thực sự đè lên người nam chính!

Với tính cách nhỏ mọn của nam chính, liệu anh có nghĩ mình muốn cùng anh ta chết chùm không?

Không đâu, không đâu, dù sao cậu cũng không có ý chí sinh tồn mạnh mẽ, nhưng người khác cũng không biết mà, ai lại đoán ngay từ đầu là đối phương muốn cùng mình chết chùm chứ, điều đó không hợp logic chút nào.

Nhưng khi Diệp Vĩnh Hoan vừa định phủ nhận suy nghĩ trước đó, thì Dạ Khuynh Trú, người bị cậu đè chết cứng, liền lên tiếng.

“Diệp Vĩnh Hoan, dùng rùa không đập trúng tôi, lại dùng chính mình để đập?” Giọng Dạ Khuynh Trú hơi khàn, giọng điệu cũng không ổn định, dường như đang chịu đau đớn.

Tầng hai tuy không quá cao, nhưng nếu ngã xuống và đè trúng người khác, cả hai chắc chắn đều sẽ bị thương, người phía dưới có thể bị thương nặng hơn.

Diệp Vĩnh Hoan cũng không dễ chịu gì, lúc này cậu cảm thấy mình không thể cử động được, có thể tưởng tượng, Dạ Khuynh Trú bị cậu đè trúng, chắc chắn càng không dễ chịu.

Ban đầu cậu còn cảm thấy rất áy náy với Dạ Khuynh Trú, nhưng nghe anh nói như vậy, cảm giác như đang kiếm chuyện, người đàn ông Trung Quốc một đời mạnh mẽ làm sao có thể chịu được điều này!

Diệp Vĩnh Hoan lập tức dùng cánh tay không linh hoạt, đánh mạnh vào cánh tay của Dạ Khuynh Trú, cảnh tượng đó như một con chim cánh cụt đang đánh người.

“Đập cậu đấy thì sao! Hôm nay cậu không chết thì tôi chết!”

Thật lòng mà nói, Dạ Khuynh Trú không cảm thấy đau đớn, lực của Diệp Vĩnh Hoan giống như phủi bụi trên người anh.

Nhưng anh vẫn khó khăn nâng tay, nắm chặt cánh tay của Diệp Vĩnh Hoan, “Dừng tay, cẩn thận không gãy tay nữa.”

… Nam chính đúng là hiểu nghệ thuật ngôn ngữ, rõ ràng là lời quan tâm, nhưng nói ra lại giống như lời nguyền.

Diệp Vĩnh Hoan ngay lập tức bị bối rối.

Hơn 60% diện tích cơ thể cậu đều dán lên người Dạ Khuynh Trú, không khiến cậu phát bệnh, nhưng chỉ cần bị nắm cổ tay, nhịp tim cậu bắt đầu mất kiểm soát.

Hội chứng xa cách*.

*疏离症

Một loại bệnh tâm lý khó nói rõ, bình thường chỉ là từ chối tiếp xúc quá gần với người khác.

Khi thực sự phát bệnh, là phản ứng mạnh mẽ khi tiếp xúc với những người có đặc điểm nhất định.

Nói cách khác, khi không có nguyên nhân gây bệnh, Diệp Vĩnh Hoan dù khó chịu, phản kháng, nhưng đó chỉ là vấn đề tâm lý, cậu cố gắng kiềm chế cũng có thể chịu đựng được.