Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi Ta Chỉ Muốn Chết

Chương 13

Họ kết bạn với Trịnh Miễn khi chơi trò đại bàng bắt gà con ở trường mẫu giáo. Trịnh Miễn ở cuối hàng cười to khi tránh đại bàng, rồi đột ngột đẩy ‘Diệp Vĩnh Hoan’ đang ăn kem bên lề đường ngã lăn ra.

‘Diệp Vĩnh Hoan’ với khuôn mặt bẩn thỉu khóc nức nở, Trịnh Miễn hoảng sợ khi thấy cậu không đứng dậy, liền bò ra đất, cầu xin ‘Diệp Vĩnh Hoan’ đừng khóc nữa.

“Sau này tôi sẽ làm vệ sĩ cho cậu, bảo vệ cậu, được không?”

“Đồ ăn vặt của cậu tôi cũng bao hết, cậu đừng khóc nữa.”

Trịnh Miễn thấy ‘Diệp Vĩnh Hoan’ vẫn khóc, tưởng rằng cậu không nghe thấy, liền bò lại gần hơn, cuối cùng ngửi thấy mùi kem ngọt ngào trên mặt ‘Diệp Vĩnh Hoan’, không nhịn được liếʍ một cái…

‘Diệp Vĩnh Hoan’ ngừng khóc, Trịnh Miễn ngây thơ hỏi kem hiệu gì, ‘Diệp Vĩnh Hoan’ giận dữ đấm cậu ta hai cái, hai đứa nhỏ lăn lộn trên đất.

Khi hai bên phụ huynh đến, hiểu rõ nguyên nhân sự việc, họ không trách hai đứa trẻ, mẹ của Trịnh Miễn còn trách mắng cậu, sau đó hỏi ‘Diệp Vĩnh Hoan’ đã hả giận chưa.

‘Diệp Vĩnh Hoan’ nói, “Cậu ta liếʍ mặt con.”

Các phụ huynh không hiểu, ‘Diệp Vĩnh Hoan’ xấu hổ vùi mặt vào cổ mẹ, nhỏ giọng nói, “Mẹ nói, hôn chỉ dành cho vợ chồng, cậu ta…”

Diệp phu nhân ngớ người, sau đó cười lớn, sau này hai gia đình giao lưu nhiều hơn, đùa vui rằng đã định hôn ước cho hai đứa trẻ.

Lúc này, Trịnh Miễn, cao hơn 1m80, đang ngồi trong phòng khách của nhà Diệp, trò chuyện với Diệp phu nhân.

Cậu đã hơn hai năm không đến nhà họ Diệp. Một là vì gia đình họ Diệp dọn đi, thật sự không tiện, hai là vì tình trạng của Diệp Vĩnh Hoan. Thời gian đó, Diệp Vĩnh Hoan u ám và điên rồ, người ta thường nói bệnh lâu không có hiếu tử*, huống chi Diệp Vĩnh Hoan chỉ là bạn chơi cùng.

(*)Câu này có nghĩa là bên giường người bệnh lâu ngày không có người con hiếu thảo. Sử dụng câu thành ngữ để nhấn mạnh rằng ngay cả người thân còn khó chăm sóc người bệnh lâu ngày, huống chi là một người bạn chơi cùng

Nhưng Diệp phu nhân đối với cậu rất tốt, vài ngày nữa là sinh nhật của bà, gia đình cậu đều ở nước ngoài, nên cậu đến thăm trước, thay mẹ gửi lời chúc mừng sớm. Hơn nữa, cậu đến sớm cũng là để nghe ngóng chuyện nhà họ Diệp tìm lại con ruột, nhóm bạn của cậu đều thúc giục cậu đến dò la tình hình.

Đã đến rồi, cậu chắc chắn phải thăm Diệp Vĩnh Hoan. Nghĩ đến hình ảnh Diệp Vĩnh Hoan hai năm trước điên cuồng bò trên đất, da đầu cậu lại tê dại.