Vương Phi Miệng Quạ Đen Linh Nghiệm

Chương 25: Ngươi nghi ngờ?

Lão thái thái liếc nhìn Khương Diệu thị, "Lão Nhị tức phụ, ngươi nghe rõ rồi chứ? Chuyện này cứ vậy mà làm."

Khương Diệu thị sa sầm mặt mày chưa kịp lên tiếng, bên kia Trương bà tử đã gào khóc thảm thiết, "Lão tổ tông tha mạng, lão tổ tông tha mạng a!"

Mười trượng này đánh xuống, nằm liệt giường mười ngày nửa tháng cũng là nhẹ.

Cái mạng già này của bà ta còn giữ được hay không? Lúc này bà ta mới biết vị Tứ cô nương mới đến lợi hại đến mức nào, ánh mắt nhìn Khương Uyển cũng không khỏi thay đổi.

Khương Uyển bưng chén chè hạt sen đặt bên cạnh lên nhấp thử hai ngụm, khóe mắt như cười như không liếc nhìn Trương bà tử một cái.

Lôi kéo nửa ngày trời, bà ta vẫn còn đứng im tại chỗ, đây là muốn nàng rủ lòng từ bi, tha cho một mạng đây mà.

Đáng tiếc, Khương Uyển nàng cái gì cũng có, duy chỉ thiếu mỗi tấm lòng giả nhân giả nghĩa.

"Ơ kìa? Nhị thẩm thẩm đây là đau lòng rồi sao? Xem ra mười trượng kia cũng chỉ là làm cho có lệ mà thôi." Tiểu cô nương thở dài một hơi, "Nhìn vậy, tuy mẫu thân chỉ là một phụ nhân thôn quê, nhưng ít ra trong việc trị gia, còn lợi hại hơn Nhị thẩm thẩm nhiều."

Khương Diệu thị nghẹn lời, nghẹn đến mức mặt mày đỏ bừng.

Lão thái thái vỗ mạnh tay vịn, giận dữ quát, "Còn không mau lôi ra ngoài? Đánh! Dư Hương, ngươi đi giám sát bọn chúng, mười trượng này nhất định phải đánh thật."

Trương bà tử sợ đến mức ngất xỉu tại chỗ, bị người ta lôi ra ngoài như con chó chết.

Khương Diệu thị cắn chặt răng, hận đến mức không nói nên lời.

Ngồi bên cạnh, Nhị cô nương Khương Niệm Tâm không nhịn được lên tiếng châm chọc, "Tứ muội muội thật uy phong, vừa trở về đã cho hạ nhân một trận hạ mã uy..."

Lời còn chưa nói hết, Khương Diệu thị đã vội vàng đưa tay bịt miệng nàng ta lại.

Khương Uyển mỉm cười nhìn nàng ta, "Nhị tỷ tỷ, ý tỷ tỷ là đang nghi ngờ quyết định của tổ mẫu?"

Mặt mày Khương Niệm Tâm đỏ bừng, hất tay Khương Diệu thị ra, giận dữ quát, "Muội nói bậy gì đó, ai nghi ngờ quyết định của tổ mẫu?"

Khương Diệu thị vội vàng kéo nàng ta lại, cười gượng gạo với lão phu nhân, "Mẫu thân, Niệm Tâm còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, người đừng trách tội."

Lão thái thái lạnh lùng nhìn bà ta, "Lão Nhị tức phụ, ta thấy gần đây ngươi nhiều việc mệt mỏi, làm việc cũng có chút lực bất tòng tâm. Ngày mai trở đi giao chuyện mua bán trong bếp lại cho Tam tức phụ quản lý. Cũng để Tam tức phụ giúp ngươi chia sẻ việc nhà."

Khương Diệu thị hoảng sợ, lão thái thái vậy mà muốn tước quyền quản lý tài chính của bà ta?

"Mẫu thân." Bà ta há miệng định nói.

Lão thái thái đã quyết định, "Thôi, ngươi đừng nói nữa."

Bà đây là nể mặt mũi cho bà ta, mới không trước mặt mấy đứa nhỏ mà trách mắng bà ta làm việc không ra thể thống gì.

Tam phòng Hàn thị không biết chuyện gì đã xảy ra, vậy mà lại nhặt được một tiện nghi lớn như vậy, nhất thời vui mừng khôn xiết, liên tục cảm tạ lão phu nhân.

Không bao lâu sau, Trương bà tử bị người ta lôi vào như con heo chết.

Mười trượng đánh xuống, đánh cho bà ta mỡ thịt rung rinh, mặt già trắng bệch.

Vậy mà vẫn phải cắn răng trả lời câu hỏi của lão thái thái, thành tâm thành ý xin lỗi Tứ cô nương.

Khương Uyển thản nhiên cười, "Thu Diệp, nhớ dặn dò Trương ma ma về lấy bạc."

Bồi thường gấp trăm lần, chẳng phải là muốn hai trăm lượng sao?

Mặt mũi Trương bà tử càng thêm trắng bệch, cảm thấy mười trượng kia đúng là chịu uổng phí.

Hai trăm lượng bạc trắng a, bà ta phải bồi thường, chẳng khác nào moi tim gan của bà ta?

"Được rồi, ngươi lui xuống đi." Lão phu nhân phất tay, ghét bỏ ra lệnh, liền có người lôi Trương bà tử ra ngoài.

"Mẫu thân." Khương Diệu thị vẫn còn muốn níu kéo, cầu xin lão thái thái tha cho.

Lão thái thái trừng mắt liếc bà ta một cái.

(Hết chương)