Vương Phi Miệng Quạ Đen Linh Nghiệm

Chương 17: Nhìn mặt

Khương thị dắt tay nhỏ Khương Uyển đi từ viện Ngọ Dương ra, nhịn không được đưa tay xoa đầu cô bé.

"Nếu con không quen sống một mình ở tiểu viện Hạnh Hoa, có thể chuyển qua ở cùng mẹ một thời gian."

Khương thị là một người phụ nữ hiền lành, Khương Uyển vừa nhìn đã nhận ra.

Khuôn mặt tròn trịa phúc hậu, tuy nhiên trán hơi vuông, gò má hơi cao. Có lẽ do bệnh nên sắc mặt hơi vàng vọt, thân hình gầy yếu.

Nhưng nhìn tướng mạo, bà là người sẵn sàng bỏ công sức giúp đỡ người khác, dái tai dày, tính tình rộng lượng hiền hậu, đối xử với chồng con đều có phần bao dung, yêu thương.

Lẽ ra phụ thân lấy bà làm kế thê, sự nghiệp cũng sẽ phất lên mới phải.

Người ta thường nói, mặt tròn đầy đặn thì phúc khí dồi dào, người nhà cũng được nhờ phúc phần của bà.

Nhưng ấn đường lại hiện lên một vệt đen, rõ ràng là có kẻ giở trò, cản trở bà hưởng phúc.

Xem ra, là có người âm thầm ra tay, không muốn bà kế mẫu này được yên ổn.

Khương Uyển suy nghĩ một chút rồi gật đầu, "Cũng được ạ. Con gái mới về nhà, mọi chuyện còn nhiều bỡ ngỡ, nếu có mẫu thân ở bên cạnh chỉ bảo, con cũng yên tâm hơn."

Khương thị nghe vậy vui mừng khôn xiết.

"Tốt tốt tốt, vậy chúng ta không đến tiểu viện Hạnh Hoa nữa, con theo mẹ về Lê Viên."

"Nhanh lên, mang hết đồ đạc sang Lê Viên."

Bên kia, Tưởng thị vội vàng chạy tới, thấy vậy thì mí mắt giật giật, "Úi chà, đây là làm gì thế đại tẩu?"

"Nhìn hành lý thế kia, chẳng lẽ định chuyển hết sang chỗ tẩu sao?"

Giọng Tưởng thị the thé, trên mặt đầy vẻ chua ngoa, xấc xược.

Thực ra lúc mới bước vào cửa, Khương Uyển đã lén quan sát những người phụ nữ này một lượt.

Lão phu nhân tuy ngoài mềm trong cứng, nhưng là người minh mẫn, có thể nói chuyện đạo lý.

Kế mẫu Khương thị có tướng mạo từ mẫu, hẳn là người hiền lành.

Tam thẩm Hàn thị thoạt nhìn có vẻ khéo léo, còn nhị thẩm này, đặc điểm nổi bật nhất là gò má nhô cao, má hóp lại không có thịt.

Thông thường những người có tướng mạo như vậy, đều là người lòng dạ hẹp hòi, dễ nổi nóng, chỉ cần một chút chuyện nhỏ cũng có thể ghi hận cả đời.

Khương Uyển không thích giao thiệp với loại người này, vì vậy ngoan ngoãn đứng bên cạnh Khương thị không nói gì.

Khương thị thấy bà ta lớn tiếng la hét, liền có chút ngại ngùng, "Nhị đệ muội có chuyện gì sao?"

"Còn chuyện gì nữa, đại tẩu. Tẩu muốn hại chết tứ nha đầu đấy à? Tẩu xem, thân thể tẩu như vậy, ngày nào cũng ngâm mình trong thuốc thang. Cứ thế mà đưa tứ nha đầu về Lê Viên, nhỡ đâu lây bệnh... Haizz, đừng trách muội nói lời khó nghe."

Khương thị bị nói đến mức mặt mày tái mét, trong lòng cũng không khỏi lo sợ.

Tuy lời nói của nhị đệ muội khó nghe, nhưng cũng không phải là không có lý, nhỡ đâu đứa nhỏ này bị lây bệnh của mình, cũng khó ăn nói.

Khương thị có chút đau lòng buông tay Khương Uyển ra, vẻ mặt như sắp khóc, "Con gái, nhị thẩm con nói cũng đúng, mẫu thân không thể làm hại con."

"Con đừng lo lắng, mẫu thân sẽ bảo Minh Hồng sang giúp con. Bên tiểu viện Hạnh Hoa, nhị thẩm con cũng đã cho người dọn dẹp mấy lần rồi, hẳn là không có vấn đề gì."

Khương Uyển tỏ vẻ hiểu chuyện, gật đầu nói, "Mẫu thân bệnh tật, nên nghỉ ngơi cho khỏe, là con gái suy nghĩ không chu toàn."

"Chờ mẫu thân khỏe lại, con gái lại sang quấy rầy cũng không muộn."

Khương thị vừa mừng vừa lo, gật đầu cho người đưa Khương Uyển sang đó.

Tưởng thị đi xa rồi vẫn còn quay đầu lại nhìn, thấy Khương thị vẫn đứng im tại chỗ nhìn theo bóng lưng Khương Uyển rời đi, liền khinh thường "hừ" một tiếng, "Giả vờ giả vịt!"

(Hết chương 17)