Sau khi Văn Nguyệt rời khỏi biệt thự số 8 Bắc Uyển, cô vội vàng đi đến biệt thự số 8 Nam Uyển. Khi đến đó, cô rối rít xin lỗi chủ nhà, may mà đối phương rộng lượng, không so đo với cô chuyện cô đi trễ.
Cuộc phỏng vấn diễn ra cũng suôn sẻ, nhờ đàn chị giới thiệu, cộng thêm bản thân cô có biểu hiện tốt, chủ nhà cảm thấy cô học nghiên cứu sinh ở Đại học Thanh Đảo, thành tích xuất sắc, cho nên cũng không do dự nhiều mà đồng ý nhận cô làm gia sư thay cho Lý Phàm, cô có thể chính thức đến dạy kèm vào cuối tuần này.
Sau khi kết thúc phỏng vấn, Văn Nguyệt gặp mặt đối tượng cần được dạy kèm sau này một lần, đối phương là một bé gái vừa lên lớp sáu, tên là Mạnh Nhã Quân, rất lễ phép, còn chưa chính thức học mà đã gọi cô là "cô Văn" rồi.
Nhìn Mạnh Nhã Quân, Văn Nguyệt nhớ đến Kỷ Thư Du, rõ ràng là Kỷ Thư Du nhỏ tuổi hơn, nhưng lại vênh váo kiêu ngạo hơn. Và cả người cậu của cô bé nữa, trong lòng Văn Nguyệt hiện lên dáng vẻ Kỷ Tắc Lâm đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa mà nhìn cô, dù bận nhưng vẫn ung dung, là một loại khí chất bình tĩnh và nhàn nhã mà chỉ những người có địa vị cao mới có được.
Tuy từ đầu đến cuối anh đều rất lịch sự, có thể xứng danh quân tử, nhưng Văn Nguyệt vẫn nhạy bén nhận ra được sự xa cách ngoài vẻ lịch sự của anh, cô đoán chắc từ lúc đầu anh cũng thật sự nghi ngờ cô đến nhà vì mục đích xấu.
Thành phố Thanh này có lịch sử lâu đời, trước khi Văn Nguyệt đến đây học tập đã từng nghe người ta nhắc qua, tổ tiên của những gia đình khá giả ở đây đều rất giàu có, huống chi bây giờ họ cũng vẫn còn đang rất thịnh vượng, nhất định những thế lực đứng sau các gia tộc đó đều có mối liên hệ phức tạp.
Những mối quan hệ của Văn Nguyệt luôn rất đơn thuần, trước khi vào Đại học, cô sống cùng bố mẹ ở một thị trấn nhỏ phía Nam, học Đại học ở một trường trong tỉnh, chưa từng quen biết với những người giàu có, không biết họ sẽ có mối quan hệ như thế nào, có đến mức phải đề phòng và không thể tin tưởng người khác hay không? Cô không thể hiểu được, cũng không tìm hiểu đến cùng, dù sau chuyện hôm nay cũng chỉ là hiểu lầm, nếu sau này không có gì bất ngờ, chắc là cô với cái người họ Kỷ kia cũng sẽ không bao giờ gặp nhau nữa đâu.
Sau khi chào hỏi và làm quen với cô bé cần được mình dạy kèm xong, Văn Nguyệt liền chào tạm biệt họ rồi rời khỏi biệt thự. Hôm nay đã hỗn loạn một trận đến trưa, còn gây ra một hiểu lầm lớn, đợi mọi chuyện xong xuôi rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Tháng mười, phương Bắc đã vào thu, cây cối ở hai bên đường đã ngã vàng, rơi rụng, cũng không lạnh. Ánh mặt trời mùa thu từ rọi xuống từ trên cao, quang cảnh dưới ánh nắng ban ngày có kết cấu mượt mà giống như một bức tranh sơn dầu.
Văn Nguyệt đi theo chỉ dẫn của định vị, định đến trạm xe bus gần nhất để đón xe. Buổi sáng cô đi vội vàng cho nên không có tâm tư quan sát cảnh vật chung quanh, bây giờ nhìn lại, mới phát hiện phong cảnh ở khu biệt thự thật xinh đẹp, không kém công viên một chút nào cả.
Đi được một đoạn đường, một cái hồ lớn hiện ra trước mắt cô. Thời tiết hôm nay rất tốt, mặt hồ lấp lánh những gợn sóng lăn tăn dưới ánh mặt trời, còn có những chú chim không rõ tên bay vòng quanh đó để săn mồi.
Văn Nguyệt không khỏi dừng chân một lúc để ngắm nhìn, sau một lát, cô lấy điện thoại di động ra chụp lại hồ nước, lúc cô đang định gửi ảnh chụp cho mẹ, chợt thấy do dự.
Bố cô qua đời đột ngột vì cơn đau tim hồi tháng bảy, đến tận bây giờ mẹ cô vẫn còn chưa chấp nhận được sự thật này, hai người họ rất ân ái, đã hẹn sẽ cùng nhau răng long đầu bạc, nhưng bây giờ lại có một người rời đi trước. Bây giờ, chỉ cần nhìn thấy mọi điều tốt đẹp trên thế gian này, mẹ cô đều sẽ nhớ đến chồng bà.
Văn Nguyệt không muốn khiến bà kích động, tuy rằng cô chỉ đơn thuần muốn chia sẻ mà thôi. Cô mở Wechat của bố ra, lắng nghe đoạn tin nhắn thoại cuối cùng mà bố gửi cho mình.
"Nguyệt Nguyệt, ca trực của bố kết thúc rồi, đợi bố trở về sẽ mang cho con bánh trôi chưng rượu mà con thích ăn nhất."
Hôm đó là một ngày cực kỳ bình thường, lúc Văn Nguyệt nhận được tin nhắn do bố gửi đến, cô đang ở nhà dịch bản thảo, lòng tràn đầy mong chờ ông sẽ mang bánh trôi chưng rượu trở về, còn lên kế hoạch đợi ông tan ca về nhà, cả nhà cô sẽ cùng nhau đi dạo hội chùa vào đêm đó. Đáng tiếc ông trời không toại lòng người, thứ mà họ chờ được chính là tin bố cô đã hôn mê, được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Từ nhỏ, Văn Nguyệt đã cảm thấy bố mình là người tốt nhất trên đời này, ông bảo vệ vợ, yêi thương con gái, yêu mến học sinh, khi nhắc đến ông, ai nấy ở thị trấn nhỏ cũng phải khen một câu "người đàn ông tốt". Ông là thầy giáo vỡ lòng của cô, cũng là người bạn thân thiết của cô. Trước giờ, ông chưa từng dùng cái uy của bố để ép buộc cô, lại luôn thấu hiểu và tôn trọng cô.
Có điều sinh ly tử biệt là vô thường.
Sau khi bố cô qua đời, mẹ đã bệnh rất lâu. Tuy rằng Văn Nguyệt cũng rất suy sụp, nhưng nếu như cô còn không kiên cường, mẹ cô sẽ không thể gượng dậy nổi. Bố cô vừa qua đời chưa đến ba tháng, dư âm cơn đau vẫn còn ở đó, cô rất hiếm khi thể hiện cảm xúc bi thương trước mặt người khác, nhưng mỗi khi ở một mình, cô đều sẽ lén lút nghe lại giọng nói của ông.
Văn Nguyệt gửi tấm ảnh vừa chụp lúc nãy cho bố, đáp lại cô chính là sự trầm mặc vĩnh cửu.
Cô đứng bên hồ khoảng mười phút, lúc đang định rời đi, bỗng cảm thấy có thứ gì đó đang cọ vào chân mình. Cô sợ hãi cả kinh, còn chưa cúi đầu đã vô thức lùi sang bên cạnh một bước, lại đi nhìn lên mới phát hiện đó là một chú chó Samoyed.
Một chú chó Samoyed nho nhỏ, vẫn còn chưa trưởng thành. Văn Nguyệt không biết chú chó này đến từ đâu, bèn ngẩng đầu nhìn quanh, liền thấy Kỷ Thư Du đang chạy về phía mình từ cách đó không xa, còn có Kỷ Tắc Lâm đang không nhanh không chậm bước theo sau lưng cô bé.
"Yummy, sao em lại chạy loạn thế, nếu gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ." Kỷ Thư Du đi đến ôm lấy chú chó con, lại ngẩng đầu nhìn Văn Nguyệt với vẻ mặt đề phòng.
Văn Nguyệt không rõ, sao cô nhóc này lại mang đầy địch ý với mình như thế?
Kỷ Tắc Lâm đi đến, nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang nhìn nhau, anh dạy dỗ Kỷ Thư Du vài câu trước, bảo cô bé nên dùng dây xích khi dắt chó đi dạo, lại quay đầu nhìn về phía Văn Nguyệt.
"Thật ngại quá, không trông chừng chó cẩn thận, dọa cô rồi."
Chỉ trong một buổi sáng, vị tổng giám đốc Kỷ này đã nói lời xin lỗi hai lần, Văn Nguyệt tự biết mình không có mặt mũi lớn đến vậy, đó chẳng qua chỉ là phép lịch sự mà thôi. Vả lại, nơi này vẫn còn nằm trong phạm vi vịnh Thanh Thủy, việc chủ nhà như họ đây dắt chó ra ngoài dạo cũng là một chuyện rất bình thường, cô mới chính là người ngoài, là người quấy rầy bọn họ.
"Không sao đâu, chó con rất đáng yêu." Văn Nguyệt khách sáo nói.
Kỷ Tắc Lâm đảo mắt qua gương mặt cô, thấy đuôi mắt cô phiếm hồng, đoán rằng cô đã trượt phỏng vấn làm gia sư bán thời gian ở biệt thự số 8 Nam Uyển.
"Buổi sáng cô quên lấy sơ yếu lý lịch của mình đi rồi, lúc tôi nhờ dì Vương tiễn cô ra ngoài, dì ấy đã không còn đuổi kịp cô nữa." Kỷ Tắc Lâm dừng lại, hỏi: "Không biết có ảnh hưởng đến buổi phỏng vấn của cô không?"
Văn Nguyệt không ngờ Kỷ Tắc Lâm lại còn nhớ đến những chuyện nhỏ nhặt như thế này, bèn lắc đầu bảo: "Không có, tôi đã in hai bản sơ yếu lý lịch."
"Phỏng vấn..."
"Rất thuận lợi." Văn Nguyệt cười nhạt một tiếng.
Kỷ Tắc Lâm gật đầu, nếu đã không khóc vì cuộc phỏng vấn, vậy chắc là vẫn còn những chuyện đau lòng khác. Anh không hề có ý định xâm phạm vào quyền riêng tư của người khác, chỉ dừng lại ở đó không hỏi thêm nữa.
Cậu cháu hai người phải dắt chó đi dạo, Văn Nguyệt cảm thấy mình còn nán lại nữa sẽ rất xấu hổ, cô nói xin lỗi vì sự hiểu lầm lúc sáng một lần nữa, sau đó rời khỏi hồ.
Kỷ Tắc Lâm đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cô, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.