Thứ bảy, Văn Nguyệt đi đến vịnh Thanh Thủy theo địa chỉ mà chị Lý Phàm đã cho cô.
Vịnh Thanh Thủy là khu nhà giàu trứ danh ở thành phố Thanh, ở khu này đều là biệt thự, các hộ gia đình không phú thì quý, ngày đầu tiên cô đến trường báo danh nghiên cứu sinh đã nghe người bạn cùng phòng học khoa chính quy Đại học Thanh Đảo đề cập qua, cô ấy bảo rằng sẽ tìm một công việc gia sư bán thời gian ở vịnh Thanh Thủy, người ở đó ra tay hào phóng, chỉ cần dạy thêm cho con họ một tiết là đã bằng ba bốn tiết dạy con nhà bình thường rồi.
Đương nhiên, không phải ai muốn nhận công việc bán thời gian như thế này cũng đều có thể nhận được.
Các hộ nhà giàu có yêu cầu rất cao, cho dù là sinh viên Đại học Thanh Đảo đi nữa, cũng phải trải qua đủ bước đánh giá. Ngoài ra, công việc bán thời gian chất lượng cao như thế này cũng không phổ biến trên thị trường, bình thường đều là những sinh viên có mối quan hệ mới có được thông tin trực tiếp.
Đây chính là rào cản thông tin.
Bạn cùng phòng cho biết cô ấy chưa từng vượt qua rào cản như vậy trong suốt bốn năm Đại học, cô ấy chỉ từng nghe nói công việc gia sư bán thời gian ở vịnh Thanh Thủy có mức lương theo giờ rất cao. Song, trước giờ cũng không biết đi đâu để tìm được cơ hội có được công việc bán thời gian như vậy.
Văn Nguyệt vừa nhập học chưa đến một tháng, càng không rõ hơn. Cô may mắn, đàn chị cùng khoa với cô đúng lúc là gia sư của một hộ gia đình ở vịnh Thanh Thủy, học kỳ này chị ấy bận viết luận văn tốt nghiệp, còn phải tìm công việc thực tập, không có thời gian làm bán thời gian. Trong buổi họp mặt khoa lần trước, chị ấy biết Văn Nguyệt đang tìm công việc bán thời gian, bèn chủ động đề cập đến việc mời cô đến đảm nhận công việc gia sư của mình.
Bấy giờ Văn Nguyệt mới biết, vì sao trước giờ thông tin tìm gia sư ở vịnh Thanh Thủy chưa bao giờ xuất hiện trong group gia sư của trường Đại học, hóa ra đa phần công việc bán thời gian này đều được "thừa kế". Trước khi gia sư trước đó nghỉ việc, sẽ giới thiệu mình đàn em thân thiết của mình đến nhận việc, chủ yếu là "Phù sa không chảy ruộng ngoài" ấy mà.
Chỉ là một công việc bán thời gian mà thôi nhưng nó lại giống như đề cử nội bộ của một công ty lớn, tràn đầy đạo lí đối nhân xử thế. Bảo rằng Đại học chính là tháp ngà, thật ra đó chính là một cái xã hội thu nhỏ danh xứng với thực.
Trước đây Văn Nguyệt cũng không vội tìm việc bán thời gian, tuy gia đình cô không tính là giàu có, bố mẹ đều là giáo viên trường trung học ở thị trấn, tiền lương không cao, nhưng cũng không đến nỗi nghèo. Cô là con gái một, từ nhỏ cô đã được gia đình đầu tư hết tất cả tài nguyên vào người, càng chưa từng bạc đãi cô trong khoản tiền tiêu, bởi vậy trong thời gian học chính quy, cô càng đặt nhiều tinh lực hơn vào việc học, cũng không vội kiếm tiền.
Có điều thế sự vô thường, bố Văn Nguyệt đột nhiên qua đời mang đến cho cô một đả kích lớn. Từ sau khi bố qua đời, mẹ cô cũng không được khỏe, đành phải xin nghỉ phép để ở nhà nghỉ ngơi. Nhà đã mất đi trụ cột gia đình, người làm con gái như cô đây bất đắc dĩ chỉ có thể trưởng thành nhanh chóng, gánh vác chức trách, giảm bớt gánh nặng của mẹ.
Trong thời gian học chính quy, Văn Nguyệt cũng đã từng làm bán thời gian, đa phần là nhận vài bài phiên dịch vụn vặt trên mạng, phiên dịch rất tốn thời gian và công sức nhưng tiền lương không cao, cô chỉ xem như mình đang góp nhặt kinh nghiệm, thuận tiện kiếm thêm chút thù lao. Nhưng bây giờ, chút thù lao ít ỏi này đã không thể chống đỡ được chi phí tiêu dùng hằng ngày của cô, cô lại không muốn tiêu phí sinh hoạt của gia đình, bèn khăng khăng đi tìm một công việc bán thời gian ổn định.
May mắn là cô có rất nhiều thời gian khi học nghiên cứu sinh, cũng có thể tìm việc ở bên ngoài trường, nếu hôm nay cô có thể nhận được công việc làm gia sư cho gia đình ở vịnh Thanh Thủy này, cô sẽ có được một khoản thu nhập không nhỏ.
Vịnh Thanh Thủy không cách quá xa trường Đại học, Văn Nguyệt đến thành phố Thanh chưa bao lâu, chưa quen đường xá, phải tốn chút thời gian đi đường. Lúc đến khu biệt thự đã gần đến thời gian phỏng vấn, cô sốt ruột bước nhanh hơn.
Biệt thự đều là toà nhà dành cho một gia đình, người có tiền chú trọng việc riêng tư, tòa nhà này cách rất xa toà nhà khác. Văn Nguyệt chưa quen đường, chỉ có thể dựa theo số nhà của ngôi biệt thự gần đường nhất để đánh giá xem mình phải đi hướng nào, cô cố gắng nhanh chân, cuối cùng đã tìm được tòa nhà cần thuê gia sư trước thời gian phỏng vấn đã hẹn.
Đứng bên ngoài cửa sắt, cô ngước mắt nhìn ngôi biệt thự tráng lệ. Văn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đợi đến khi hơi thở đã bình ổn lại, cô mới ấn chuông cửa. Không bao lâu sau, phía bên kia của chuông cửa có người hỏi cô là ai, cô thành thật trả lời mình là gia sư đến dạy kèm. Sau khi đáp lại chưa bao lâu, cánh cửa đã được mở ra. Xuyên qua vườn hoa, một người phụ nữ trung niên đang đứng trước cửa chính của căn biệt thự, trông thấy Văn Nguyệt thì chủ động chào hỏi, gọi cô một tiếng "cô", lại khách sáo đưa cô vào nhà.
Văn Nguyệt vốn cho rằng người phụ nữ này chính là mẹ của đứa trẻ, nhưng sau khi bà ấy đưa cô đến phòng khách ngồi, rót cho cô một cốc trà, lại bảo cô đợi một lát, nói rằng lát nữa "tổng giám đốc Kỷ" sẽ xuống. Cô mới giật mình, hóa ra "tổng giám đốc Kỷ" mới là chủ nhân của ngôi nhà này. Đồng thời cô cũng cảm thấy nghi hoặc, rõ ràng trước đó chị Lý Phàm đã nói chủ ngôi nhà họ "Mạnh" mà.
Văn Nguyệt không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đàn chị nói sai. Nhưng cô bảo đến xin việc gia sư, gia đình này liền mở cửa, chắc cô không đi nhầm đâu.
Vẻ ngoài của biệt thự tráng lệ, bên trong chỉ có hơn chứ không kém, khắp nơi đều sặc mùi sang trọng nhưng rất khiêm tốn. Văn Nguyệt chỉ đơn giản đánh giá chung quanh, sau đó nhanh chóng buông mắt nhìn bàn tay đặt trên đùi của mình, tự nhủ lại những điều đã chuẩn bị trước đó qua một lần.
Khoảng chừng mười phút sau, có người từ trên lầu bước xuống.
Văn Nguyệt nghe tiếng bèn ngẩng đầu, trông thấy một bé gái, cô bé cao khoảng chừng một mét, để kiểu tóc bob, mặc một chiếc váy công chúa màu xanh lam. Trông vẻ ngoài cô bé đáng yêu, nhưng hành vi cử chỉ lại không giống trẻ con chút nào, nhất là ánh mắt lúc nhìn người, mơ hồ lộ ra một sự thận trọng không thuộc về độ tuổi này.
"Chị là giáo viên mới đến ứng tuyển đúng không?"
Chắc cô bé này chính là đối tượng cần được dạy thêm rồi, Văn Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu: "Phải."
"Chị đến vì muốn dạy tôi hay là đến vì cậu tôi thế?"
Đàn chị không hề nói nhiều về bối cảnh gia đình mà Văn Nguyệt được nhận làm gia sư, bởi vì chính bản thân chị ấy cũng không rõ ràng cho lắm, nhà giàu luôn khá cẩn thận.
Văn Nguyệt không hiểu rõ rốt cuộc cô bé có hoàn cảnh gia đình như thế nào, nhưng cô cảm nhận được ác ý theo bản năng. Cô nhìn cô bé, hơi nhíu mày, nói: "Tôi không biết cậu của em là ai cả, hôm nay tôi đến đây chỉ để ứng tuyển làm gia sư mà thôi."
Bé gái nghiêng đầu, nở một nụ cười hồn nhiên, nhưng lời nói lại không phải thế: "Trước đó cũng có giáo viên nói như thế, nhưng bọn họ đều nói dối đấy."
Ngụ ý chính là Văn Nguyệt cũng đang nói dối.
Văn Nguyệt càng nhíu chặt mày hơn, cô từng nghĩ chắc chắn cuộc phỏng vấn sẽ không dễ dàng, nhưng không thể ngờ mình lại bị sỉ nhục, người sỉ nhục cô lại còn là một cô bé chỉ khoảng bốn năm tuổi. Lần này cô đã thật sự có chút tức giận, liền gượng gạo tuyên bố: "Mặc kệ nhóc có tin hay không, tôi chẳng có một chút hứng thú nào với cậu của nhóc cả."