Quả nhiên, ngoài mong đợi của Gia Minh, Gia Kì đã bắt đầu phản công.
Với chỉ chưa đầy 30 phút sau khi phát sóng, hai cái hot seach đỏ lòm hiện lên trên Weibo.
Được cái, 1 tốt 1 xấu nhưng vẫn kéo số điểm đánh giá và chương trình 《Dạo quanh nơi nào》của Đàm Thoại bị tấn công mạnh mẽ.
#Gia Minh trà xanh#
#Gia Kì đáng thương#
Hai cái hot seach như được sắp đặt một cách điệu nghệ khi được xếp cạnh nhau. Sự tương phản thú vị mà cũng thật nực cười.
Thân là anh trai cậu, Minh Dạ cũng theo đó bị ảnh hưởng. Anh ấy nhìn vào các tin tức đang nhao nhao hiện lên, khuôn mặt chẳng chút gợn sóng.
Anh cậu cũng chẳng tức giận hay nói gì, chỉ lịch sự đưa lại điện thoại cho Đàm Thoại.
Gia Minh khẽ cười, khuôn mặt vốn tái nhợt, trắng bệch vì bệnh giờ đây lại tô điểm cho sự lạnh lùng, dã tâm, tàn nhẫn trong đôi mắt phượng xinh đẹp đó. Ánh lên trong đôi mắt đó là một con thú hoang đang rình rập con mồi với khát khao được ăn, được ngấu, được nghiến, được nuốt dòng máu nóng hổi vào trong dạ dày.
Phải nói, hai cái hot seach sẽ đúng hơn nếu vị trí của hai cái tên "Gia Minh" và "Gia Kì" thay đổi cho nhau.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bọn họ rất can đảm.
Biết rõ thân phận của anh trai cậu, mà anh trai cậu lại vừa công khai thân phận của cậu, bọn họ vẫn tiếp tục kế hoạch.
Một là nắm chắc phần thắng trong tay, hai là có kẻ hùng mạnh chống lưng.
Thật ra, Gia Kì và Đình Chỉ cũng rất đáng thương. Bọn họ ngay từ đầu không hơn không kém cũng chỉ là nhân vật chính của “cuộc sống bản thân”, còn lại chỉ đơn thuần là một con cờ thí mạng trên bàn cờ giữa cậu và gã đứng sau giật dây.
Một người sẵn sàng gạt bỏ thân phận của gia tộc Thiên sang một bên chắc hẳn phải rất quyền quý.
Nhất Dạ Nguyên cụp mắt, khuôn mặt thoáng suy tư.
Anh như nhìn ra gì đó, ban đầu còn bất an, nhưng nghe thấy tiếng cười của cậu thì đã chẳng còn phiền lòng gì nữa.
“Anh trai, anh đoán xem, em sẽ đi quân nào tiếp theo?” Cậu hỏi.
“Gã đi 1 tốt mở đường để ăn quân tiếp của em.” Minh Dạ mỉm cười nói tiếp: “Em cứ việc tương kế tựu kế.”
“Sẽ không.” Cậu nói: “Em không bỉ ổi như thế.”
“Em hơn thế.” Minh Dạ cười khẩy.
“Có lẽ vậy?” Cậu nhún vai, khuôn mặt thoáng tốt hơn, nhưng vẫn âm u và nhợt nhạt.
“Em nghỉ ngơi chút đi, việc này giải quyết sau cũng được.” Nhất Dạ Nguyên cuối cùng vẫn không nhịn được khuyên bảo: “Đợi tin tức lê men, còn thời gian, em nghỉ ngơi đi?”
Cậu cười trấn an anh: “Em không sao.”