Hoàn Thành Cốt Truyện, Ta Lập Tức Phát Điên

Chương 20.5: Sắp xuất hiện (5/5)

"A" Đàm Thoại chợt thoát khỏi sững sờ, ngại ngùng nói: "Chào buổi sáng, em vẫn đang ngủ ư?"

"Dạ." Cậu cười nói: "Tại hôm qua giường lạ nên khó ngủ chút ạ."

Thiếu niên mỉm cười, đôi mắt cong cong vầng trăng khuyết. Cậu mặc lên mình bộ áo ngủ màu trắng hình chú mèo tuyết - linh vật của mình, càng pha vẻ đáng yêu, trẻ con đơn thuần. Khi cười, cậu để lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, càng thêm tinh nghịch, dễ thương.

Đàm Thoại tự dưng thấy hơi có lỗi, bèn hạ giọng, nói như dỗ trẻ con: "Vậy em ngủ thêm đi, nào đến giờ anh sẽ gọi."

Gia Minh mắt sáng lên như nhận được quà, gật đầu cái rụp, vui vẻ nói: "Vâng ạ!"

Vậy là được ngủ thêm rồi, cậu cười tít mắt rồi đóng cửa lại. Gia Minh ngã nhào lên giường, ôm cái gối rồi vào giấc, khác hẳn với câu nói "lạ giường nên khó ngủ" kia.

Phòng livestream của cậu chợt toàn tiếng cười thích thú.

《Minh bảo bối chắc phải buồn ngủ lắm "thương thương"》

《Nhìn mắt sáng lên của cậu nhóc là biết cậu chờ đợi câu nói kia của Đàm Thoại ngay từ đầu rồi "haha"》

《Trời ơi, mặt mộc của Gia Minh cũng quá đẹp rồi! Người với người sao lại khác nhau như vậy???》

《Có cảm giác nhóc con láu cá vừa lừa được Đàm Thoại "haha"》

《Minh Bảo cũng lắm trò đấy chứ "haha"》

《...》

Tiếp đến, người bị đột kích lần lượt là Mộ Dung, Phan Thiết, rồi đến Hoa Văn, Giang Phạm, cuối cùng đến Gia Kì.

Khi Gia Kì xuất hiện trước màn hình livestream thì ngay lập tức có hai phe được hình thành.

《Kì Kì đáng thương của tui dạo này kém sắc rồi QwQ》

《Vốn có đẹp đâu mà đòi kém sắc?》

《Lầu trên là antifan đúng không? Miệng lưỡi thật bẩn thỉu "buồn nôn"》

《Không biện hộ cho idol được nên mắng antifan à? Cũng phải, có đúng đâu mà cãi, toàn logic lỗi của fan não tàn "nhếch mép"》

《Kì Kì oan lắm à? Nói nghe như cậu ta là nạn nhân, lũ hâm "kinh tởm"》

《Cậu ấy bị bạn trai dụ dỗ mà...》

《Haha, tao cười vô cái mặt thằng bình luận trên tao "cười chảy nước mắt"》

《...》

Gia Minh lúc này cũng đã tỉnh táo, cầm điện thoại lên xem đã thấy phòng livestream của bạn cũ nhộn nhịp, không nhịn được bật cười.

【Mới sáng ra đã náo nhiệt như vậy】1111 cảm khái, nhưng một lúc sau lại chuyển qua chủ đề khác: 【Ta chưa thấy Đình Chỉ ra tay】

"Mày có vẻ lo về điều này lắm nhỉ?" Cậu hạ giọng, mắt loé lên một tia sáng, rất nhanh đã tối hẳn: "Nhưng tao đã nói rồi, đôi lúc phải để lộ sơ hở để thu lưới, khi đó mới bội thu."

【...】

【Hôm nay kẻ bí ẩn kia xuất hiện, thực sự tò mò】

Gia Minh không nói gì, ngầm tán thành ý kiến. Dù gì ai chẳng thích bất ngờ? Đúng không?

Vào giữa trưa, thời gian mà cậu và 1111 mong cho chờ nhất cũng đến. Đàm Thoại thần thần bí bí nói: "Chắc hẳn mọi người rất hào hứng với tiết mục này phải không?"

Cậu cười, gật đầu.

《Tui đoán là có ảnh đế Nhất:33》

《Chốt một đơn! Vậy còn 2 đơn còn lại??》

《Aaaaa mong đợi quá đi, vào vấn đề ngay và luôn đi Đàm Thoạiiii》

Đàm Thoại thấy bình luận vẫn đang đoán già đoán non thì cũng cong khoé môi, anh ta chỉ vào tấm màn che rồi dõng dạc nói: "Xin mời đại phản diện Lăng Chì* của chúng ta."

(*) Nhân vật diễn chung với Gia Minh trong bộ phim được nói ở những chương trước đó. Nhắc lại để anh em không quên:>>

Hiển nhiên ngoài trừ Gia Minh ra ai nấy đều kinh ngạc. Nhất Dạ Nguyên bước ra ngoài tấm rèm như thể một vị thần bước ra chiến trường khiến quân địch phải toát ròng mồ hôi.

Nhưng trong mắt Gia Minh, anh lại giống như một vị đấng chí tôn đất cao vọng trọng, quyền lực ngang trời, mỗi bước anh đi đều có tiếng hú hét, xung quanh hoa linh lan vẫy chào*.

(*) Ý chỉ mỗi bước Nhất Dạ Nguyên đi đều khiến xung quanh bừng sáng.

Anh không có phải thần, nhưng luôn toả sáng.

Cậu cười nhạt, gia tăng thì rạng rỡ, thu liễm thì hờ hững. Gia Minh không ngần ngại nhìn vào mắt anh.

Nhưng khi nghe đến cái tên xa lạ của người phía sau anh được nhắc đến, cậu nheo mắt, đôi mắt phượng chứa đầy tư vị.

Nghiên Vũ.

Cái tên khá hay, cậu nghĩ.