Hoàn Thành Cốt Truyện, Ta Lập Tức Phát Điên

Chương 15: Hot search.

Đây là ngu ngốc nên không nhận ra ẩn ý đó sao?

Ngu ngốc.

Hắn còn tưởng cậu thế nào. Phá loạn đám cưới đã đủ là hắn tức điên lên, Hạ gia cũng không dám ngẩng mặt nhìn ai.

Lại còn gì mà sự thật trên livestream nữa chứ? Ha. Thì ra cũng chỉ là tẩy trắng, lên kế hoạch hút fan lại à?

Nực cười.

Lúc đó, khi vào phòng livestream, nghe tất tần tật mọi thứ thì hắn gần như phát điên.

Mẹ nó!

Dám tính kế hắn?

Đình Chỉ tức nghiến răng. Ban đầu định thuê người đánh cậu, nhưng thuê ai thì người đó cũng lắc đầu, mặt trắng bệch như đang sợ hãi điều gì. Có một người đàn ông cao to da ngăm nói với hắn: "Đừng hỏi gì sao ngày mai lại chết nếu tiếp tục làm điều ngu ngốc này."

Hắn có chút khó hiểu. Cậu thì có gì mà hắn phải dè chừng? Nhưng vì người này có chức cao trong chợ đen, e rằng nói hơn nửa là thật. Hắn nghĩ cậu có chống lưng tốt nên họ mới sợ. Dù vậy hắn cũng thực sự lo ngại kẻ bí ẩn này, càng không biết hắn càng lo, nên đã tạm thời hoãn hành động lại.

Nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến người đó là chú mình. Tuy nhiên người này thực sự không thể chọc, quan trong nhất là gia đình hắn cũng chỉ là họ hàng xa, đúng hơn là họ hàng của họ hàng của họ hàng nhà cô gái họ Ưu, vợ cả của gia tộc Nhất.

Ha. Thì ra cũng chỉ là câu dẫn người khác, dùng sắc kiếm cơm à?

Vậy mà cũng vênh mặt uy hϊếp hắn?

Trong mắt hắn hiện lên một tia ác ý.

Nghĩ nghĩ một hồi, những bực dọc tức tối của hắn mấy tuần nay cũng vơi đi không ít. Hắn mỉm cười, nhưng trong mắt vẫn hiện lên sự mỉa mai, nói: "Trong bộ đồ này--"

"Cậu rất đẹp, nhìn rất... nói sao nhỉ?---"

"Có hơi lẳиɠ ɭơ." Gia Kì mượn thời cơ kết hợp với hắn chế giễu cậu.

"Oa! Vậy sao?" Cậu nghe vậy mỉm cười tít mắt, vui vẻ nói: "Bộ này là chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo. Tại do Gia Kì làm chậm tiến độ cảnh quay chính của tôi, nên tôi đành phải quay cảnh này trước."

"Đúng vậy." Nhất Dạ Nguyên rũ mi, ánh mắt lạnh nhạt, giọng nói tuy nhẹ nhưng vẫn đủ để ta nghe ra sự không hài lòng trong đó: "Cậu chắc là cải thiện được kĩ năng diễn do tập nhiều rồi nhỉ? Tập luyện đến mức quên cảnh quay này rồi?"

"A" Cậu tỏ ra ngạc nhiên, hai mắt mở to, giọng nói không lớn không nhỏ đủ mọi người nghe thấy: "Tôi nhớ là hôm qua đạo diễn Liên nhắc đi nhắc lại 3 lần lận, Gia Kì, cậu đây là không nghe ông ấy nói sao? Có hơi---"

"Coi thường bậc tiền bối." Dạ Nguyên tiếp lời.

Y hoảng loạn, điên cuồng lắc đầu, lúng túng ấp úng nói không thành lời: "Không... không phải... hiểu lầm.... Phải! Hiểu lầm rồi..."

Gia Minh thở dài, lắc đầu. Nhất Dạ Nguyên thờ ơ nhìn y, khiến sắc mặt y càng thêm tái nhợt. Y không hiểu! Rõ ràng không nên là như thế này---

Cả hai kẻ tung người hứng căn bản không hề cho y và hắn mặt mũi. Đạo diễn Liên cũng mất thiện cảm ngay trong ngày với y, đôi lông mày nhíu lại thể hiện rõ sự khó chịu. Ông thực sự rất ghét những tiểu thịt tươi* không biết phép tắc như vậy, lại còn---

(*) “Tiểu thịt tươi" là khái niệm đặc biệt, được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến rộng rãi trên toàn Châu Á để chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính (unisεメ). (nguồn gg)

Nhìn vào Đình Chỉ, ông cũng đoán ngay được là người nhà giàu. Nói sang chút thì là được anh người yêu cưng chiều, nói thẳng là ôm đùi kim chủ nên nổi tiếng, thực lực cũng chỉ thuộc hạn tầm thường, có mài giũa đôi chút, còn không bằng diễn viên tuyến 18 như Gia Minh. Không, nếu phải so sánh thì Gia Kì không bằng 1 góc của cậu, cả về tài lẫn sắc.

Hai người bị ông nhìn thì ngay lập tức mất tự nhiên.

Giờ hắn mới chậm chạp phát hiện ra là mình vừa lấy đá đập chân mình!

Nhưng chú của hắn đây là thực sự bị cậu hút hồn rồi? Hắn nghi hoặc, dò hỏi anh: "Chú à, lâu rồi không gặp, Gia Kì mong chú chăm sóc nhiều hơn."

"Chú?" Gia Minh nhíu mày, hiển nhiên có chút kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt thoáng chút lạnh lẽo. Nếu anh ta là nội gián, cậu sẽ trực tiếp tính kế người này. Còn nếu không phải, thì cậu cũng sẽ đặc biệt hạn chế tiếp xúc với anh. Đôi khi quan hệ họ hàng máu mủ vẫn hơn một kẻ chỉ khiến bản thân nhất thời hứng thú.

Anh nhận ra được suy nghĩ của cậu, lưng lạnh toát, khoé miệng giật giật. Mé nó! Đừng nói là cậu thậm chí còn chẳng bận tâm đến anh sau 2 cái bình luận đó nhá? 2 cái hot search nữa chứ...

Anh mím môi, có chút tủi thân... mèo nhỏ vậy mà bỏ lơ anh...

Nhất Dạ Nguyên quay đầu nhìn thằng cháu ngu ngốc kia, ánh mắt tối lại, sát khí phủ lên mắt anh. Giọng anh đầy sự cự tuyệt và khó chịu: "Đừng gọi tôi như vậy, chúng ta cùng lắm chỉ là họ hàng xa, không thân, đây cũng là lần đầu gặp mặt. Còn về Gia Kì, xin lỗi, đến đạo diễn người yêu cậu còn không để vào mắt, tôi nào có vinh hạnh được lọt vào mắt cậu ta."

Cậu nghe vậy, đưa mắt nhìn anh, ánh mắt cũng ngập ý cười. Thôi vậy, coi như anh là một người có lí trí, đáng để cậu tiếp xúc. Nếu đã chung kẻ ghét, cậu không ngại kết giao, kẻ thù của kẻ thù là bạn mà.

Anh nhìn ra ý cười trong mặt cậu, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.

Phan Thiết và Mộ Dung từ đầu đến cuối đều nhìn ra có gì đó không đúng với bầu không khí này. Nhưng cả hai dù thế nào cũng đứng về phe cậu. Với cả---

Có ảnh đế Nhất bảo kê, sợ gì chứ!

Cô cũng vui vẻ góp chút sức: "Ảnh đế Nhất nói đúng nha, Gia Kì quả thật có chút thiếu sót. Hơn nữa, cảnh quay hôm qua Gia Minh có tận lực dẫn dắt, cậu ấy vẫn không khá hơn, còn có xu hướng suy---" Cô nói lửng, nhưng ai nghe cũng hiểu ý.

Phan Thiết cũng nhập bọn sau vài phút cắn hạt dưa: "Haizz, quan trọng là người được dẫn dắt có chí tiến thủ hay không."

Đình Chỉ nhíu mày, hiển nhiên bực bội. Lúc cậu ngơ ngác khi nghe tin anh là chú hắn, hắn đã ngẩng người vài giây, vậy là cậu không biết mối quan hệ này? Nhưng có lẽ chỉ là mượn cơ hội để bú fame* mà thôi. Ghê tởm!

(*) Từ cuối cùng là “bú fame”, hay “đú fame” thì có nghĩa là hành động đu bám, ăn ké danh tiếng của người khác để làm mình nổi bật. (nguồn gg)

Chỉ tội Gia Kì của hắn... Chắc bị cậu ức hϊếp nhiều nên hôm qua mới vừa khóc vừa gọi điện cho hắn, nghe qua điện thoại, hắn còn nghe thấy giọng y run run nữa kìa. Càng nghĩ tim hắn càng nhói đau.

Sau đó hắn không hiểu sao lại có hai người lên nói đỡ cho cậu. Hắn lại càng thêm chắc chắn người hắn yêu bị cậu ức hϊếp.

Ừ, phải thì sao?

Gia Minh nhìn thấy hết cảnh tượng tình chàng ý thϊếp được diễn như kịch câm trước mắt, cảm thấy hơi buồn cười. Một thằng ngu ngốc và một thằng mất não quả nhiên xứng đôi vừa lứa.

Cậu lúc nào trong mắt hắn cũng họ Tào (tào gì cũng lôn).

Cậu nở một nụ cười, rất nhẹ, rất nhẹ, đặc biệt ẩn chứa ý niệm bên trong. Đôi mắt phượng xinh đẹp khẽ nheo lại, đồng tử chuyển đỏ như đang phát sáng trong bóng đêm, như muốn nuốt chửng hắn vào trong.

Hắn không hiểu sao lại vô tình thu hết được nụ cười của cậu vào mắt, như thể nụ cười đó vốn có là để hắn nhìn thấy vậy.

Cả người hắn bỗng kéo đến một trận lạnh toát, cả người khẽ run. Giờ khắc này hắn đã hiểu rồi, y nói đúng, cậu không còn giống với trước kia, với những gì mà hắn biết.

Y hiển nhiên cũng thấy nụ cười đó, sắc mặt cũng chẳng khá hơn hắn là bao.

Qua 2 phút sau, câu chuyện đi vào hồi kết với câu nói "tôi đi trước" của cặp đôi này.

Cậu nhìn bọn họ rời đi, nụ cười tắt như thể ban nãy con người tươi cười kia chưa từng tồn tại.

Mọi người xung quanh cũng bắt đầu vào làm việc chính của mình. Nhất Dạ Nguyên vẫn quan sát cậu, sau một lúc, anh cười khẽ, chuyển đề tài: "Thấy sao? Cậu hài lòng chứ?"

Gia Minh đưa mắt nhìn anh, gật đầu nhẹ, mỉm cười nói: "Rất tốt, rất hài lòng."

"Vậy mời tôi 2 bữa ha? Coi như thù lao." Anh nắm lấy cơ hội.

Cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu: "Được thôi, nhưng cửa hàng sẽ là tôi chọn để tránh được paparazzi và fan hâm mộ."

"Được."

Cảnh quay tiếp theo, hai người bọn họ được đưa đến một căn phòng khá tối, ánh sáng duy nhất cũng là từ cửa sổ chiếu vào, khiến cảnh phòng mơ hồ và mông lung. Gia Minh nhập vào vai Nhật Tân, anh nhập vào vai Lăng Chì.

"1"

"2"

"3"

"Diễn!" Đạo diễn Liên hô.

Lăng Chì nhẹ nhàng gõ phím, tiếng bàn phím là âm thanh duy nhất nghe rõ, ánh trăng từ cửa sổ phủ lên khuôn mặt tuấn lãng của anh. Màn che trắng bay nhẹ theo gió, đung đưa như nàng thiếu nữ ở tuổi son hồng.

Ánh sáng từ máy tính chiếu lên khuôn mặt anh. Một khuôn mặt đường nét góc cạnh hoàn hảo, ánh mắt tập trung chỉ hiện lên những dữ liệu khó hiểu. Anh mặc áo sơ mi trắng vừa vặn ôm trọn vóc người xuất chúng của mình. Dù anh không nói gì, cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy bị áp lực trước anh.

Bỗng một âm thanh khác phá tan sự tĩnh lặng.

"Cốc cốc"

Theo sau là giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng của thiếu niên: "Em vào được không?"

Đôi mắt anh đào của anh khẽ xao động, mi mắt nâng lên, giọng nói từ tính cất lên: "Được, em vào đi."

Anh hướng mắt nhìn cảnh cửa, như thể dãy số liệu kia đã hoàn toàn bị anh lãng quên. Không, trên thực tế là hoàn toàn bị lãng quên.

Nhật Tân bước vào. Khuôn mặt tinh xảo được ánh sáng mờ nhạt của trăng phủ lên khiến cho cậu thêm mộng mị. Làn da trắng sứ, đôi môi nhỏ hồng nhuận như muốn mời gọi ai. Đôi mắt phượng khẽ rũ đầy mê hoặc.

Cậu mặc lên mình áo sơ mi của anh, dáng người nhỏ nhắn, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, hơn nữa còn che đi chiếc quần bên trong, như thể cậu không mặc quần ngoài áo cả. Đôi chân thẳng thon dài trắng nõn đi lại về phía anh. Cái áo không cài 2 cúc bên trên lộ ra xương quai xanh xinh đẹp của thiếu niên.

Anh cảm thấy cổ họng khô khốc, yết hầu lên xuống, ánh mắt không tự chủ mà nhìn thêm nhiều lần. Bỗng nhận ra, anh quay sang hướng khác, đôi tai phiếm hồng. Lăng Chì khó khăn cất tiếng: "Sao lại ăn mặc như vậy, sẽ lạnh đấy."

Cậu khẽ cười: "Anh không thích sao?"

Anh cố gắng giữ bình tĩnh rồi nhìn thẳng cậu, dò hỏi: "Em đang câu dẫn tôi?"

Cậu không trả lời, mà hỏi lại câu hỏi của mình: "Anh không thích ư?"

Đôi mắt trong veo nhìn anh, nụ cười nhạt khiến cậu thêm quyến rũ hơn. Trái tim anh đập loạn, đôi mắt dịu lại, thành thật không chút e dè nói: "Thích, rất thích là đằng khác."

Trong mắt cậu phản chiếu hình bóng anh, cậu nhìn rõ sự kiên định trong mắt anh, cậu nghe rõ sự chân thành trong từng lời nói của anh, cũng như cách anh đem cậu về. Khoé môi cậu cong lên một đường vòng cung ấm áp.

Ừm, cậu tìm đúng người rồi.

Cậu tiến lại gần, chưa đến một phút đã dừng ngay trước mặt anh. Chưa đợi anh kịp phản ứng, cậu khuỵ 1 đầu gối xuống ghế ngồi của anh, tay đặt lên l*иg ngực anh, cảm nhận rõ nhịp tim tăng nhanh của anh.

Anh sững sờ, hai đồng tử mở rộng khi cảm nhận được hơi thở nóng hổi của cậu phả vào mặt mình, khoé mắt xinh đẹp hơi đỏ. Sau vài giây, một đôi môi ướŧ áŧ chạm nhẹ vào môi anh, rồi từ từ đi sâu vào trong.

Anh rũ mi, một tay mình đặt lên eo nhỏ của thiếu niên, tay còn lại giữ gáy của cậu, bản thân lấy được thế chủ động thì nhẹ nhàng đưa lưỡi đi sâu khoang miệng cậu, tham lam rút hết mật ngọt trong đó, anh như nếm được vị ngọt khó cưỡng lại được, như muốn anh nghiện mà chìm đắm vào trong.

Anh hôn sâu, đầu lưỡi cuốn vào chiếc lưỡi ướŧ áŧ nhỏ xinh của cậu. Nụ hôn kéo dài rất lâu, nhưng anh không muốn ngừng lại, anh giữ gáy của thiếu niên, ngăn cho thiếu niên bỏ chạy.

Sau một hồi, đôi môi và đầu lưỡi anh mới luyến tiếc rời đi, cả hai đều thở hổn hển, sợi chỉ bạc cũng bị cả hai kéo ra. Nhật Tân vẫn lâng lâng khó tả, hai mắt rưng rưng, nhìn là biết bản thân bị anh ức hϊếp đến đỏ hoe, đôi môi đỏ mộng cũng sưng lên, hai chân cũng mềm nhũn mà ngã vào người anh.

Lăng Chi liếʍ môi, hiển nhiên muốn thêm một nụ hôn nữa. Không để cậu có cơ hội từ chối, anh ấn gáy cậu, đưa đôi môi của cậu áp vào môi mình, rồi lại triền miên quấn lấy đầu lưỡi của cậu. Cậu phối hợp có hơi vụng về nhưng vẫn cố gắng theo kịp tiếng độ của anh, lông mi khẽ rung rinh và ướt.

Một nụ hôn nữa được anh kéo dài rất lâu, anh khéo léo nhả môi để cậu lấy oxi rồi lại say mê hôn tiếp.

"Cắt! Diễn rất tốt!" Đạo diễn hô lên.

Hai người cũng nhẹ nhàng thoát vai, không, ngay khi hai người hôn nhau, bản thân họ đã chẳng còn là nhân vật nữa. Gia Minh chính là Gia Minh, Dạ Nguyên chính là Dạ Nguyên, nụ hôn kia cũng là thực sự bị cuốn vào.

Họ nào biết lúc bản thân đang sững sờ bối rối, trên mạng lại hiện lên một hot search nóng.

#Gia Kì bị bắt nạt ở đoàn phim?#