"Mọi người chuẩn bị, bắt đầu quay." Tiếng hô của nhân viên truyền đến chỗ này.
Nhất Dạ Nguyên không chút nể mặt mà thẳng thừng quay đi trước ánh mắt bối rối của y.
Không biết có phải do mệt nên hoa mắt hay không, trong lúc anh miễn cưỡng nói chuyện với y, anh thấy được nụ cười không chút hơi ấm nào của cậu.
Anh rũ mi, đôi mắt anh đào khẽ híp lại. Nụ cười của cậu rất giống với nụ cười của ngày đám cưới đó.
Trên khuôn mặt tuấn tú của anh hiện lên một một nụ cười ấm áp, xen một chút cưng chiều đến anh cũng không nhận ra.
Mèo nhỏ sắp quậy nữa rồi.
Anh nghĩ nghĩ, có nên giúp mèo nhỏ không?
Nhưng khi nhìn thấy cái quay người dứt khoát của cậu về phòng tập, anh lại thôi.
Bóng lưng cậu lạnh lẽo đến mức anh cũng có thể thấy sự tuyệt tình trong đó.
Nếu anh giúp, hoả sẽ lây đến anh. Anh khẽ lắc đầu, mèo nhỏ cũng thật không dễ chọc như hồi nhỏ tí nào.
Gia Minh nhìn kịch bản trong tay, ánh mắt thâm trầm, không khí xung quanh lạnh xuống đến độ có thể trông thấy.
Tiếng gõ cửa của quản lí Kim - người chị Chu sắp xếp vang lên, theo sau là giọng nói nhắc nhở: "Thưa anh Minh, đến giờ quay rồi ạ."
Cậu khẽ nheo đôi mắt phương xinh đẹp lại, môi tạo nên một đường vòng cung, nói: "Ừm, anh ra liền."
Vừa mở cửa cậu liền nhìn thấy một cái chỏm tóc đung đưa khá thích mắt. Cúi xuống chút là thấy một cái đầu nhỏ nhỏ lùn hơn cậu.
Cậu mỉm cười, đưa tay ra xoa xoa mái tóc mềm mại của nhóc ta.
Kim Anh Tử vốn mới 15 tuổi, do gia đình nghèo nên xin nghỉ học. Nhóc con này rất thông minh, trong vài tháng liền thông thạo chức vị quản lí này, do đó chị Chu rất hài lòng.
Biết hoàn cảnh của nhóc nên cậu có chút thương, liền nhờ anh cả mời gia sư dạy học cho nhóc. Trong lúc rảnh nhóc ta rất ngoan ngoãn làm bài tập được giao.
Cậu nhóc rất quý Gia Minh. Lúc đầu nghe scandal của cậu còn hơi e ngại, nhưng khi tiếp xúc và biết rõ ngọn ngành, cậu nhóc thực sự rất mến cậu.
Gia Minh trong mắt Anh Tử như người anh vậy, vừa tốt bụng vừa rất thích quậy trò, hợp tính nhóc dã man.
Mấy hành động xoa đầu này liền là hồi chuông cảnh báo trong lòng cậu nhóc. Anh Tử giật giật khoé môi: "Anh Minh, ai xấu số chọc giận anh vậy?"
Một khi thấy nụ cười và hành động xoa đầu nhóc này của cậu, liền khiến Anh Tử có một dự cảm không lành, trong tay cậu, nạn nhân đếm không xuể.
Gia Minh tủm tỉm cười, khoác tay lên vai nhóc, thần thần bí bí nói: "Tí nữa nếu có việc gì, cứ ngó lơ, học tập chăm chỉ vào, sắp đến kì thi cuối kì của nhóc rồi."
Đã quá quen với chiêu lảng tránh vấn đề của cậu, nhóc ta thở dài: "Chúc người đó tai qua nạn khỏi."
Sau khi đến đoàn phim, nghe đạo diễn Liên nói một lượt, cậu lập tức biết rõ thời cơ.
Sau khi các cảnh quay sơ lượt về nam nữ chính quay xong, liền đến lượt cậu và Gia Kì lên sàn.
Nhất Dạ Nguyên mãi chiều mới có cảnh quay nên liền ngồi tại chỗ hoàn thành công việc tại công ty. Nhưng khi đến cảnh quay của cậu, anh gập máy tính lại, ngước đôi mắt anh đào lên. Anh rất muốn biết mèo nhỏ thù dai sẽ trả đũa như nào.
Anh chống cằm, không hề che giấu ánh mắt mong đợi cho cậu.
Quản lí Bùi đã thấy thành quen, ánh mắt không xao động. Nhưng đạo diễn Liên và nhân viên lại có chút hoang mang.
Một diễn viên tuyến 18 có gì đáng để đỉnh lưu để mắt đến?
Hơn nữa, nhìn ánh mắt kia---
Bọn họ không dám nghĩ, muốn nghĩ thì cũng nghĩ không ra. Chỉ đành tập trung vô hai nhân vật chính của sàn diễn.
"Do tránh lãng phí thời gian, giảm nhẹ tổn thất, nên chúng ta sẽ quay các cảnh mấu chốt của hai cậu. Các cậu hiểu, phải không?" Đạo diễn Liên vừa nói vừa liếc mắt nhìn Gia Minh hai ba lần. Ông biết scandal của cậu, nhưng vẫn chưa biết khả năng diễn xuất của cậu. Nhưng được ảnh đế Nhất để ý tới, ắt không tầm thường.
Gia Kì nhận thấy ánh mắt chờ mong của đạo diễn nhìn cậu liền không vui. Ánh mắt y tối sầm lại, tay siết chặt đến mức trắng bệch.
Tại sao?
Y hơn cậu rất nhiều!
Ảnh đế Nhất phất lờ thì thôi đi, nếu không phải quản lí bảo nên tạo mối quan hệ với anh, y không thèm tiếp cận đâu!
Thật không biết điều mà.
Đạo diễn Liên cũng bị mù rồi sao? Y diễn xuất còn hơn cậu rất nhiều...
Nghĩ đến đây, y có hơi dừng, quả thật bây giờ y vẫn chưa biết thực lực của cậu, nhưng chắc cũng chỉ thấp kém mà thôi.
Quyết định rồi.
Cậu sẽ biết tay y!
Khi máy quay chuẩn bị xong xuôi, cậu nhập vai Nhật Tân, y nhập vai Tuyên Quang. Đây là phân cảnh Tuyên Quang phát hiện việc Nhật Tân làm, liền tát cậu một cái, rồi tốt bụng cho cậu một cơ hội làm lại cuộc đời sau khi giảng đạo lí cho cậu.
"3"
"2"
"1"
"Quay." Vừa dứt lời cả hai liền nhập vào vai diễn.
Dáng người Nhật Tân cao gầy, khuôn mặt tinh xảo, bàn tay như được chạm khắc tỉ mỉ làm việc nhanh nhẹn. Cậu cầm một túi nhỏ nhỏ màu trắng, ngó nghiêng xung quanh rồi cho thứ bột trắng không rõ vào rượu.
Đôi mắt phượng khẽ loé lên một tia sáng không rõ cảm xúc, nhưng cũng khiến lòng người lạnh toát.
"Nhật Tân, cậu làm gì vậy?" Tuyên Quang từ cánh cửa đi vào không một tiếng động, đôi mắt hạnh nheo lại, vẻ mặt toát lên sự lạnh lùng, giọng nói không chút tình cảm nào.
Động tác cánh tay Nhật Tân dừng lại, đồng tử mở rộng, nhưng khi nhận ra giọng nói là của ai, cậu nhàn nhạt cười. Động tác cậu tiếp tục làm việc như thể không hề nghe thấy câu hỏi kia.
Tuyên Quang nhíu mày, ánh mắt sắc bén liếc nhìn ly rượu trên tay cậu, giọng nói thấp xuống: "Cậu bị điếc sao?"
Nhật Tân ngẩng đầu, bấy giờ quay người lại nhìn y, trên tay cầm ly rượu được bỏ thuốc vừa rồi. Cậu nhìn y một lượt từ dưới lên trên, đôi mắt phượng dừng lại trên khuôn mặt y.
Tuyên Quang có một khuôn mặt thanh tú lãng tử, đôi mắt hạnh màu nâu như phát sáng trong đêm, mang theo dư âm khó tả. Thân hình cao gầy, làn da trắng đến phát sáng, mái tóc đen lững lờ mềm mại che phủ ẩn ý trong mắt y.
Cậu khẽ cười, nhìn y như nhìn một thứ đồ chơi, tay nâng ly rượu lên, nhưng rốt cuộc cũng không lên tiếng.
Sự im lặng của cả hai dừng đến khi nghe thấy giọng nói kiêu ngạo của cậu.
"Tuyên Quang, anh cùng lắm chỉ là một con chó liếʍ chân người khác, tôi chưa từng nghĩ đến việc, anh không chỉ ngu mà còn mù." Nhật Tân mỉa mai y, ánh mắt không hề chứa một cảm xúc dư thừa nào.
Y nghe vậy cũng không tức giận, ánh mắt phức tạp nhìn cậu, giọng nói thấp càng thêm thấp: "Cậu dù làm gì cũng vô dụng thôi, cậu luôn thất bại."
"Ồ" Cậu hời hợt đáp lại, hiển nhiên không hề xem trọng câu nói đó. Nhật Tân nhìn bộ âu phục trắng trên người y, như hiểu ra điều gì, trong mắt loé lên tia sáng nhạt, cậu cười khẩy: "Cậu đây là bị cô ta từ chối rồi? Cậu---"
Nhật Tân hơi dừng lại, giọng nói trào phúng nhấn mạnh từng chữ như hận không thể khắc vào lòng y: "Thật đáng thương."
Tuyên Quang như chọc phải chỗ ngứa, tay siết chặt bộ âu phục trắng, gân xanh nổi lên trên trán thể hiện sự tức giận. Đôi mắt y chẳng còn hiện lên chút do dự như lúc đầu, mà thay vào đó là sự dứt khoát, không lưu tình, y nhìn cậu hồi lâu, nói: "Cậu cũng vậy, thật đáng thương."
Ừ, rất đáng thương.
Cậu không nói gì, cứ như vậy nhìn y. Cuối cùng, cậu khẽ cười, giọng nói đầy chế giễu: "Thực ra, tôi thấy---cậu yêu cô ta như vậy, chi bằng hợp tác với tôi, tiêu diệt hắn ta."
Dù không chỉ rõ đích danh là ai, nhưng khi nghe cậu nói, y ngay lập tức hiểu. Y nhìn cậu, đôi mắt thâm trầm nheo lại, nói: "Cậu nghĩ với đầu óc đần độn của cậu ư? Hơn nữa, chỉ cần cô ấy hạnh phúc, tôi sao cũng được."
"À" Nhật Tân như nghe thấy một câu chuyện cười thú vị lắm, ánh mắt nhìn y càng thêm thưởng thức. Cậu dùng giọng điệu ngạo mạn của mình đè bẹp lòng tự tôn của đối phương: "Hay cho câu "chỉ cần cô ấy hạnh phúc, tôi sao cũng được", một con chó liếʍ đến thế là cùng."
Trong phút chốc, mặt mày Tuyên Quang tối sầm lại, y lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ không nên phí lời với cậu thêm làm gì."
Vừa nói y vừa tiến về phía cậu. Nhật Tân vẫn đứng đấy mặc cho y tiến lại gần.
Cậu lắc lắc ly rượu vang đỏ, cậu muốn xem, y sẽ làm gì.
Không đợi cậu nghĩ nhiều, y dừng chân lại với khoảng cách rất gần với cậu. Hai người cao xêm xêm nhau, chỉ cần nâng mắt lên là có thể thấy đối phương. Y không nhanh không chậm giáng xuống một phát tát vào bên má phải của cậu.
Cậu bị tát đến đầu óc ong ong, bên má phải in hằng vết cánh tay, có thể nói Tuyên Quang ra tay không hề nhẹ. Cậu chao đảo một lúc rồi đứng vững. Do hơi bất ngờ vì bị phản công không báo trước nên hơi sững người.
Cơn đau bên má phải làm cậu tỉnh táo lại. Nhật Tân bần thần nhìn y, đôi mắt phượng như không còn linh hồn nào, trống rỗng đến kinh ngạc. Không đợi cậu phản ứng, y liền tát thêm một phát nữa vào mặt cậu, sau đó thờ ơ nói: "Đáng ra nên tát cậu thêm phát nữa, nhưng nghĩ lại, thật bẩn tay."
Để chứng thực lời nói, y lấy một cái khăn ra từ túi, nhẹ nhàng lau tay mình, lau xong rồi vứt đi. Y đưa mắt nhìn lên khuôn mặt cậu, hững hờ cất tiếng: "Dừng lại đi, tôi sẽ xem như không thấy gì, quay đầu làm bờ."
Bị tát đến mức đau rát hai lần, Nhật Tân mím môi, cơn đau bên má phải tụ lại khiến cậu hồi thần.
Cậu nhìn y, khoé mắt bỗng chốc đỏ, giọt lệ không tự chủ cứ thế rơi xuống. Nhưng dường như đến cậu cũng không biết. Vẻ bi thương được khắc hoạ rất rõ qua đôi mắt phượng đẫm lệ. Nhật Tân nhớ lại câu nói của y "cậu cũng vậy, thật đáng thương".
Không biết đang nghĩ gì, cậu bất chợt ngẩng đầu lên nhìn y, hai đôi mắt ướt mi mở to ra. Nhật Tân cười lớn, nụ cười với đôi mắt ướt đẫm lệ như bất đồng với nhau, mà lại như đồng đều với nhau, khiến mọi người như thấy được sự bi thống trong đó.
Cậu dừng cười, môi cong tạo một đường vòng cung, đôi mắt ướt lệ nhìn chằm chằm vào y. Cậu nói với giọng khàn khàn: "Tuyên Quang, tôi luôn muốn biết--"
Nghĩ đến điều gì đó, nghĩ đến thôi cũng khiến cậu uất nghẹn, giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má. Nhật Tân vẫn tiếp tục nói: "Rằng trước kia và bây giờ, tôi có lúc nào không đáng thương không?"
Một câu hỏi nghi vấn nhưng đều khiến mọi người ngỡ ngàng. Cả đoàn phim bất giác nín thở, bởi câu này không hề trong kịch bản. Gia Minh đây là tự thêm thoại ư?
Ngay từ lúc đầu, sau tiếng "quay" kia, tất cả mọi người đều bị cuốn vào cảnh diễn, đến cả người quay phim còn thất thần, kinh ngạc.
Trời má! Đây là diễn viên tuyến 18?
Đến cả đạo diễn Liên cũng phải đứng bật dậy khỏi ghế, ánh mắt hưng phấn nhìn về phía Gia Minh.
Cái diễn xuất này một chữ "đỉnh" thôi cũng không thể miêu tả nổi. Có thể nói là một chín một mười với ảnh đế Nhất.
Đến cả Gia Kì cũng phải cố lắm mới theo kịp khả năng diễn xuất này. Mọi người nhìn vào đều biết thực lực ai hơn ai kém.
Sau khi cậu vừa dứt câu nói đó, Gia Kì bỗng chốc thoát vai, dường như quên cả diễn--
Đây là--
Không! Câu nói này không có trong kịch bản?
Gia Minh thêm thoại ư? Không sợ đạo diễn chỉ trích sao?
Y nghĩ sao cũng không hiểu nổi suy nghĩ của cậu.
Nhưng trái ngược với sự "chỉ trích" mà y mong muốn dành cho cậu, y lại nhìn ra được sự tán thưởng trong mắt của đạo diễn Liên.
Y sững người.
"Tốt! Tốt! Tốt! Thêm thoại nhưng hợp lý, diễn tả được tâm lý nhân vật. Ngay từ khi đọc kịch bản tôi đã cảm thấy thiêu thiếu, thì ra chính là thiếu cái này." Ông nhảy dựng lên, phấn khích như một đứa trẻ lên 5 được cho kẹo ngọt.
Ông đây là gặp được bảo bối rồi!
Quả nhiên người được ảnh đế Nhất để mắt tới có khác, không làm ông thất vọng.
Nhất Dạ Nguyên vẫn im lặng từ đầu đến cuối, giờ phút này lại khẽ cong môi cười, ánh mắt hiện lên sự thưởng thức không hề che giấu.
Đạo diễn Liên biết, hiểu rõ là đằng khác, kĩ thuật diễn kia quả thật là quá tốt, so với ảnh đế Nhất cũng không gọi tâng bốc gì.
Đang đi theo mạch cảm xúc, ông nhíu mày lại. Nhìn ra được sự thất thố của Gia Kì, ông hiển nhiên tức giận, một cảnh quay hay như vậy, hoàn hảo như vậy lại bị y phá hỏng? Ông ngay lập tức hô: "Cắt!"
Ông đi về phía Gia Minh, ánh mắt không hề che giấu sự phấn khỏi khen ngợi: "Cậu diễn xuất rất tốt! Tôi rất hài lòng."
Nói xong ông vỗ vỗ vai cậu: "Tiếp tục phát huy."
Gia Minh mỉm cười: "Vâng thưa đạo diễn Liên."
Ông rất hài lòng với thái độ của cậu, mỉm cười hiền hoà hơn. Nhưng khi quay sang nhìn khuôn mặt tái nhợt của y, ông liền tức giận chỉ trích: "Còn cậu, Gia Kì, cậu phát huy không ổn định, diễn xuất không theo kịp Gia Minh, thực sự làm tôi thất vọng!"
Gia Kì ấm ức vội giải thích: "Thưa đạo diễn, tôi đang phát huy ổn định nhưng do cậu ấy bất ngờ thêm thoại, không nói trước với tôi, nên mới--"
"Nên mới NG*? Một diễn viễn là phải biết ứng phó với vai diễn của mình trong mọi hoàn cảnh, cậu không đủ tiêu chuẩn của một diễn viên." Đạo diễn Liên không chút lưu tình cắt lời biện hộ của y, rồi quay sang Gia Minh, lại nhìn y nói: "Cậu nên học hỏi Gia Minh."
(*)NG là viết tắt của từ no good hoặc not good. NG có nghĩa không tốt hay chúng ta có thể hiểu theo nghĩa khác như chưa đạt yêu cầu. Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng.
Cái gì?
Học hỏi một kẻ thấp hèn như cậu?
Cậu không xứng!
Y không phục!
Đang cúi gập đầu nghe lời phê bình của đạo diễn, y mím môi, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn cậu. Nhưng trong giây phút đó, y liền sững sờ, đầu óc tê dại tại chỗ.
Gì vậy? Cậu đang cười ư?
Nụ cười của cậu không chỉ đơn thuần là nụ cười vui vẻ, nó xen chút gì đó kì lạ, chứa đầy ẩn ý. Đôi mắt phượng xinh đẹp của cậu khoan thai nhìn cục diện trước mắt, đôi môi nhàn nhạt hiện lên nét cười mờ ảo.
Không biết có phải do ảo giác hay không, y thấy được tầng mây âm u quanh đôi mắt xinh đẹp ấy.
Y chợt hiểu. Dù ngốc đến đâu cũng biết là do cậu tính kế, vậy mà y ngu ngốc nhảy thẳng vào trong không hề do dự. Cả người y kéo đến một trận khí lạnh, cả người y lạnh toát, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán. Y khẽ run---
Dạ Nguyên xem kịch hay cũng cảm thấy thú vị. Anh biết rất rõ đây hoàn toàn không phải thực lực của cậu. Lấn áp đối thủ bằng thực lực thiếu hụt quả thật là nước đi rất hay và đặc sắc.
Anh khẽ cười, mèo nhỏ quả thật nhẫn tâm nha.
--------------------------
Tác giả muốn nói:
Mọi người nếu thấy sai chính tả chỗ nào hãy bình luận bên dưới ghi chỗ sai kèm thêm số chương để tôi sửa nha. Cảm ơn mọi người nhiều.(◍•ᴗ•◍)❤