Thiên Tai Cầu Sinh

Chương 18

Thấy người đã nằm sõng soài, Thẩm Bảo Nghĩa ánh mắt âm u đảo qua đám người câm như hến ở đây, cao giọng nói: "Tao đã nói qua, anh em chúng ta sống chết có nhau, có thể dựa sau lưng lẫn nhau. Bốn đứa này nhìn các anh em ở phía trước bị tấn công, bản thân lại trốn ở đằng sau sống sót, có nên gϊếŧ hay không?!"

Những người khác giật mình một cái, nhanh chóng gật đầu, phụ họa nói: "Nên gϊếŧ! Nên gϊếŧ!"

Ba người còn lại nhìn cảnh tượng này, run lên cầm cập, không ngừng dập đầu xin tha mạng: "Lão đại tha mạng! Chúng tôi không cố ý, chỉ là đến chậm một chút..."

"Xin hãy tha cho chúng tôi, bang chủ, chúng tôi về sau nhất định sẽ vì Hắc Long Bang mà xông pha khói lửa!"

"Bang chủ tha mạng --"

"Tiếp tục chờ đi!" Thẩm Bảo Nghĩa lạnh lùng nhìn, vung tay lên.

Lập tức có người tới dẫn ba người này đi.

Nhìn bộ dáng lo sợ của những người khác, Thẩm Bảo Nghĩa nhẹ nhàng thở ra, nghiêm nghị nói: "Xem ra chung cư Gia Phúc đã bị chiếm cứ, đều là người cùng nghề, chúng ta lại kính hắn ta một lần, không thu phí bảo kê tại chung cư Gia Phúc."

Những tên chó săn khác cũng nhanh chóng gật đầu, cũng yên bụng: "Đúng đúng đúng! Bang chủ nói đúng!"

Bọn họ cũng không muốn đối đầu với một đám người có súng, thế này thì ai đánh lại được chứ!

Mặc kệ trong đầu đám người này nghĩ như thế nào, dù sao mặt ngoài cùng ăn ý từ bỏ chung cư Gia Phúc, mặc dù có chút tiếc nuối.

Mà mấy khu nhà xung quanh, bọn họ đều đã thu nạp, đi chỗ xa một chút thì lại cũng có những người khác bá chiếm.

Vậy, bọn họ giống như không có chuyện gì để làm cả.

Thẩm Bảo Nghĩa nhíu mày, hắn không thể để bọn đàn em cứ vô dụng như thế, nếu không sẽ rất dễ xảy ra sai sót.

Thế là lập tức có người chủ động xin đi gϊếŧ giặc: "Lão đại, đã như vậy, bọn đang dư thừa nhàn rỗi cũng không thể để nằm ăn hại thế chứ? Để bọn nó đến từng đầu phố thương nghiệp trông coi, đυ.ng phải người liền... Khà khà..."

Thẩm Bảo Nghĩa bừng tỉnh, sảng khoái gật đầu: "Được!"

-----

Các loại tình huống ùn ùn liên tiếp xuất hiện ở bên ngoài.

Chung cư Gia Phúc cũng vì biến cố này mà náo nhiệt hẳn lên.

Tòa số 1 gặp chuyện, mấy tòa nhà khác mặc dù cực kỳ an tĩnh, tai vẫn có thể nghe thấy!

Từng người run lẩy bẩy, nhất là tòa số 2, liều mạng nghĩ cách chặn cửa, còn nghĩ biện pháp để đến lúc đó liều một phen, kết quả là cứ chờ, song một chút tiếng động cũng không có.

Rất nhanh có người từ cửa sổ trông thấy một đám thi thể.

Cùng với mấy tiếng hét lên, người chú ý tới càng nhiều, có người phản ứng cực nhanh, ngay lập tức lao xuống dưới đó, mục đích đương nhiên là những túi vật tư bên cạnh mấy thi thể kia.

Có người càng thêm sợ hãi, hận không thể chạy trốn tới một chiều không gian khác, hoảng hốt hoài nghi sự chận thực của thế giới này.

Rõ ràng vài ngày trước dường như còn đang đi học đi làm bình thường, sao đột nhiên liền rơi vào địa ngục rồi?

Còn có người chậm chạp một chút, nhưng cũng rất nhanh ý thức được, vội vàng xuống lầu, đã nhìn thấy vật tư vừa bị cướp của nhà mình lại đang bị người khác liên tục cầm đi, lập tức gấp đến độ gào to: "Đây là vật tư nhà tôi! Là bọn họ cướp từ nhà tôi!"

Còn có người lúc cầm vật tư, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy cái lỗ lớn trên trán thi thể, nguyên nhân cái chết lập tức hiện rõ, anh ta kinh hãi nói: "Vãi, là bị súng bắn chết!"

"Gì cơ? Súng bắn á?"

"Ông trời ơi, súng! Chung cư chúng ta lại có súng? Thế này cũng quá dọa người rồi?"

"Đầu óc anh có ổn không đấy? Nếu là súng, chúng ta đều xong rồi! Cũng không biết là đại lão ở tòa nhà nào, nếu có thể ôm cái đùi lớn thì thật tốt!"

Lời này vừa nói ra, không ít người trong lòng khựng lại, đáng tiếc cùng trong một khu chung cư, dù là hàng xóm cũng không nhất định nhận biết, bởi vậy thật đáng tiếc.

Một giây sau lại có một đám người chạy xuống, trông thấy động tác của bọn họ, từng người kêu trời kêu đất hô lớn: "Mẹ kiếp, lương thực nhà tôi! Các người là đồ vô lương tâm, bọn họ cũng không cướp của các người, các người lại chạy xuống lấy lương thực nhà tôi làm gì?"

Những người khác thấy thế, tranh thủ thời gian cầm đồ liền chạy.

Chỉ còn những người kia vừa nhặt vật tư rải rác còn lại, vừa chửi mắng.

Chỉ là tình huống bây giờ đặc thù, mắng cũng sẽ không có ai trả vật tư về, do bọn họ hận không thể lấp đầy cả cái nhà mà.

Cuối cùng chỉ có thể ôm chút đồ vật còn sót lại, sắc mặt âm trầm đi về.

Người tới chậm, thấy thậm chí một chút cũng không sót lại.

Tay đấm chân đá thi thể trên mặt tuyết để phát tiết phẫn nộ trong lòng.

Đầu năm nay, sự sợ hãi của mọi người đối với thi thể đều ít đi rất nhiều.

Nhưng khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ càng lạnh, bông tuyết bay bay rơi lả tả, che lấp thi thể, hết thảy giống như trở về thời gian an tĩnh trước đó.

Nhưng chẳng qua đây chỉ là giống như.

Đám người thu phí bảo kê kia dù đã chết, nhưng bọn họ tới đây cũng mang đến một chút hậu quả. Lúc ban đầu có lẽ ai cũng e ngại người dùng súng, yên tĩnh được hai ngày, đếm đêm ngày thứ ba, Quý Dạng liền nghe trong khu chung cư truyền đến tiếng kêu cứu.

Cụ thể là tòa nào tầng nào cũng không biết.

Từ ngày này về sau, giữa ban ngày ban mặt cũng bắt đầu có người đi kiếm chuyện.

-----

Quý Dạng là một cô gái sống một mình, mặc dù người chú ý tới cô không phải rất nhiều, thế nhưng vẫn luôn có, nhất là khi luôn có mùi thơm bay ra từ nhà cô.

Cũng không biết vật tư nhiều ít ra sao, nhưng khẳng định là không thiếu đồ ăn ngon.

Cuối cùng trong ngày thứ tư, đêm hôm khuya khoắt, một loạt tiếng sủa của Hy Hy khiến cô tỉnh giấc.

Quý Dạng nhanh chóng đứng dậy, liền thấy Hy Hy chạy đến trước cửa lớn, vừa quay đầu ra nhìn về phía cô, rồi lại nhìn cửa, gấp gáp đến mức giống như muốn nhảy vọt ra ngoài luôn vậy.

Người ngoài cửa tựa hồ cũng bị giật mình, động tĩnh đột nhiên biến mất.

Nhưng Hy Hy vẫn vô cùng cảnh giác, không ngừng lớn tiếng sủa: "Gâu gâu gâu!!!"

Rõ là đối phương còn chưa đi.

Một lát sau, có lẽ cảm thấy trong phòng không còn tiếng gì, là vì không dám động hoặc là ngủ như chết, cho dù là cái nào thì cũng đều phóng đại sự tự tin để gây án của bọn họ.

Rất nhanh âm thanh cạy cửa lạch cạch lại xuất hiện lần nữa.

Xem ra là sẽ không bỏ qua.

Quý Dạng xoa xoa mặt, thưởng cho Hy Hy một miếng thịt, bé cún kính nghiệp một chút cũng không nhìn, chuyên chú sủa người xấu chậm chạp không chịu đi kia.

Quý Dạng thì nhanh chóng mặc xong quần áo, cuối cùng còn mặc thêm một cái áo mưa ngoài bộ đồ chống rét, miễn cho đến lúc đó máu tươi bắn tung toé, làm bẩn người cô.

Trang bị xong tất cả rồi, cô vẫy tay với Hy Hy.

Hy Hy hiểu ý lui lại.

Người bên ngoài đang sốt ruột vò đầu bứt tai, cũng không chú ý tới tiếng chó sủa đột nhiên ngừng, ngược lại vì chậm chạp không mở được cửa mà táo bạo giơ chân.

"Đm, cửa này khóa kiểu đ* gì? Không mở ra được!"

"Mẹ nó, nghe nói đám phụ nữ này có chứng hoang tưởng bị hại, ai cũng sợ chết, rất ưa thích những thứ như này, không nghĩ tới chúng ta lại gặp được..."

"Cũng không thể đi một chuyến uổng công chứ? Người ông đây đều bị đông lạnh đến choáng váng rồi! Đây chính là âm 60 độ đấy!"

"Trực tiếp chém đi." Một người vung rìu lên, nhe răng cười.

Cây rìu này là do bọn họ trộm từ nhà khác, dùng để chặt cây thì rất tiện, nhưng đương nhiên bọn họ sẽ không đi đốn cây, có sẵn những tên khờ đang chờ bọn họ kia mà.

Từ khi bắt đầu đi cạy cửa, thời gian trôi qua bọn họ vẫn luôn rất thoải mái.

Với mấy lần thành công trước đó nên lá gan cũng lớn hơn nhiều, lại là một cô gái sống một mình, bọn họ tới đương nhiên không chỉ đơn thuần là vì vật tư, bởi vậy phải chuẩn bị đầy đủ.

Đã không cạy ra được, vậy liền trực tiếp chém đi! Cũng không tin không thể phá được cửa?!

Người cạy cửa lui lại phía sau, một người khác bắt đầu giơ rìu lên.

Quý Dạng nghe động tĩnh kia chỉ cảm thấy buồn cười, chứng hoang tưởng bị hại? Đây không phải là dùng đúng rồi sao?

Để phòng loại người như thế đó.

Gặp kiểu cửa như vậy, cảm thấy khó chịu cũng chỉ có loại người trong lòng mang tà tâm này thôi.

Chẳng qua thấy bọn họ muốn chém cửa, Quý Dạng vẫn chủ động ra mở cửa trước.

Động tĩnh trong phòng khiến hai người dừng lại, rìu cũng không bỏ xuống, ngược lại liếc nhau, hèn hạ cười cười, kiên nhẫn chờ.

Rất nhanh cửa bên trong được mở ra, rồi cánh cửa bên ngoài này cũng có động tĩnh.

Đại khái sau vài giây đồng hồ, cánh cửa bên ngoài cũng mở ra.

Hai người trong lòng tràn đầy chờ mong, định cho cô gái bên trong một bất ngờ. Một giây sau, còn chưa thấy rõ người bên trong dáng hình ra sao, đã thấy một cái họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào mặt.

Ngay sau đó hai tiếng ngột ngạt "đùng đùng" vang lên liên tiếp.

Biểu cảm trên mặt bọn họ cũng không kịp thay đổi dù chỉ một chút, khuôn mặt vốn đang cười cứng đờ, trong mắt đã tràn ngập sự hoảng sợ.

Đau đớn mãnh liệt truyền tới, một giây trước khi cái chết đột kích, trong lòng bọn họ đều là: Hóa ra đại lão cầm súng ẩn tàng trong chung cư Gia Phúc, lại là một cô gái nhỏ!

Sớm biết vậy đã không tới!

Nhưng mà không có sớm biết.

Sinh mệnh nhanh chóng trôi đi.

Trong nháy mắt hai người ngã xuống đất, tiếng mở cửa cũng vang lên, người Lý gia tay cầm dao phay dao bầu xuất hiện trước cửa, vừa vặn trông thấy một màn này.

Lý Nghi vô thức muốn hét lên, lại gắt gao che miệng mình, vô cùng hoảng sợ.

Sau lưng là bố mẹ Lý chân càng mềm nhũn, suýt chút nữa là ngã quỳ xuống rồi.

Súng bắn chết người!

Ông trời ơi!

Bọn họ chỉ là nghĩ không thể để cho người xấu càn rỡ như thế, nhà đối diện còn là một cô gái nhỏ, lúc này mới đánh bạo mở cửa, không nghĩ tới sẽ thấy tình huống này.

Sẽ gϊếŧ người diệt khẩu sao?!

Trong lúc nhất thời cả nhà cũng không dám đóng cửa, tất cả đều vội vã cuống cuồng nhìn chằm chằm người đối diện.

-----

Quý Dạng cũng sửng sốt một chút.

Không nghĩ tới người Lý gia thế mà lại mở cửa trong thời điểm này.

Nhưng cô cũng từng nghĩ đến tình huống như vậy, mặc dù không hy vọng có người khác trông thấy, nhưng sẽ luôn có chuyện ngoài ý muốn, nếu không lúc cô dùng tới không gian cũng sẽ không để ý nhiều như thế. Chỉ cần không phải là nhà của chính cô, không phải không gian kín, cô đều không thể yên tâm.

Nhưng nhìn thấy thì cũng chẳng có gì đáng ngại.

Không nói đến Chính phủ còn chưa tự lo cho mình xong, chính là dù thật sự tìm đến cô thì cũng không có chứng cứ, cũng không thể nói đại vài câu rồi bảo thế là đủ rồi chứ?

Đồ vật ở trong không gian, những người khác dù lục soát khắp nhà cô thì cũng không thể tìm được.

Nói tóm lại, Chính phủ không có khả năng rút ra nhân lực làm loại chuyện tốn công mà không có kết quả này, bởi vậy cô chỉ kinh ngạc một chút, rất mau bỏ súng trong tay xuống, bắt đầu chuyển thi thể.

Người Lý gia nhìn nhau, trong chốc lát cũng không biết phản ứng thế nào cho phù hợp.

Mãi đến khi Quý Dạng đem thi thể mang tới dưới bệ cửa sổ hành lang, rồi mở cửa sổ ra.

Một trận gió lạnh thổi tới khiến một nhà ba người hồi thần, bố mẹ Lý muốn ngăn lại không ngăn được, Lý Nghi đã cắn răng đi ra ngoài, nhanh chân bước qua: "Em giúp chị nhé."

Quý Dạng nhìn hai mắt cô ấy, lại thấy vẻ ngay thẳng của cô ấy, mặc dù sợ hãi, nhưng không có biểu hiện chán ghét đối với chuyện này. Cô vẫn gật đầu.

Hai tên đàn ông đều rất nặng, mặc dù cô có rèn luyện, có thể kéo đi, nhưng nâng người lên vứt xuống qua cửa sổ thì vẫn có chút phí sức.

Bởi vậy nghe Lý Nghi nói muốn giúp đỡ, cô cũng sảng khoái đồng ý, một người nâng nửa phần trên, một người khiêng nửa phần dưới, nhẹ nhàng ném người xuống.

Chỉ là...

Hai người đều bị bắn vào đầu mà chết, trên mặt còn có vết máu. Mặc dù nhiệt độ thấp, sẽ nhanh chóng bị đông lạnh, nhưng vẫn cứ có một mùi máu tươi khiến người buồn nôn quanh đó, Lý Nghi suýt chút ọe ra, gắng cắn răng nhịn lại.

Bên ngoài dù có lớp tuyết xốp, vật nặng rơi xuống đất vẫn phát ra tiếng động, nhưng không lớn. Mà lúc này đã là đêm khuya, phần lớn người đều đang ngủ, sẽ không có người biết.

Ném xong một tên rồi, ném tên còn lại cũng nhanh hơn.

Làm xong chuyện này, Lý Nghi liền muốn quay về, về cái ổ ấm áp cùng người nhà ở bên cạnh. Hôm nay cô ấy đã nhìn thấy một chuyện lật đổ tam quan*, mấu chốt là cô ấy còn hỗ trợ vứt xác!

*Là cách nhìn nhận, đánh giá về thế giới xung quanh. Bao gồm thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan.

Mà thôi, cô ấy làm như vậy cũng là có nguyên nhân.

Một là vì thường xuyên đi theo người trong tòa nhà ra ngoài đốn củi thu thập vật tư, cô ấy cũng biết đại khái một chút về thế đạo loạn lạc này. Tận thế thật sự tới, hai tên cặn bã nửa đêm cạy cửa nhà một cô gái sống một mình như thế, từ trước cô ấy nếu biết thì đã rất muốn bọn họ chết, chết thật rồi thì ngoại trừ có chút sợ hãi, còn lại tất cả đều là sảng khoái.

Thứ hai... vì muốn lấy lòng đại lão, biểu thị bọn họ ở trên cùng một cái thuyền, sẽ không hại chị ấy, mong chị ấy đừng gϊếŧ bọn họ diệt khẩu.

Nhưng Quý Dạng gọi cô ấy lại: "Chờ một chút."

Sau lưng Lý Nghi lành lạnh, cô ấy thành thật dừng lại.

Liền thấy Quý Dạng bước nhanh vào nhà, rồi rất nhanh lại đi ra, trong tay cầm một túi chứa năm gói mì tôm dưa chua: "Cho em, thù lao."

Lý Nghi sững sờ, còn có thù lao? Còn nhiều như vậy? Phí bịt miệng à?

Cô ấy suy đoán rất nhiều nguyên nhân.

Quý Dạng thì đang bận rộn. Nhóm người này sau khi trúng đạn còn đổ máu, may mắn vách tường bên ngoài đều là gạch men sứ, dùng khăn thấm cồn lau lau một chút là ổn.

Cuối cùng cô đóng cửa, cởϊ áσ mưa ra.

Toàn bộ quá trình không quá mười phút, gϊếŧ xong hai người sau đó vứt xác.

Tất cả là kinh nghiệm Quý Dạng tích lũy ở đời trước, điều thứ nhất phải nằm lòng chính là nhân vật phản diện chết vì nói nhiều. Cô từng trải qua hai lần sống chết ngay trước mắt, nhưng bởi vì đối phương nói quá nhiều, bị cô tìm được thời cơ phản sát. Cho nên về sau một khi cô có cơ hội gϊếŧ chết đối phương, tuyệt đối sẽ không chần chờ, càng sẽ không hạ thủ lưu tình.

Hy Hy hưng phấn chạy xoay quanh cô, thỉnh thoảng cọ cọ một chút, một đôi mắt cún sáng lấp lánh, cái mặt đầy vẻ sùng bái, Quý Dạng còn có thể cảm giác được nó nói không thành lời: Chủ nhân thật lợi hại!!!

-----

Lý gia

Tay chân mềm nhũn về đến nhà, Lý Nghi trực tiếp ngã xuống giường, đầu óc vẫn đang trì độn chậm hiểu.

Bây giờ trở về bình tĩnh lại, cô ấy mới ý thức được vừa rồi mình thật dũng cảm!

Lúc đó là thời khắc nguy hiểm, thế mà có thể suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng tỉnh táo rồi, cô ấy mới cảm thấy có lẽ Quý Dạng cũng không phải thể loại sẽ muốn gϊếŧ người diệt khẩu.

Mẹ Lý đi tới, trước tiên đổ một cốc nước nóng cho con gái cầm ấm tay, sau đó sợ hãi thán phục: "Đứa nhỏ này, sao gan lớn thế? Làm mẹ sợ muốn chết!"

Bố Lý cũng gật đầu, giống mẹ Lý còn chưa tỉnh hồn.

Lý Nghi ngượng ngùng vò đầu: "Con, là do con nghĩ quá nhiều."

Người Lý gia trầm mặc một chút, bà lão Lý lo lắng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Gϊếŧ người như vậy, cháu còn tham gia vứt xác, nếu cảnh sát truy cứu tới, liệu có thể phải ngồi tù hay không?"

Nói ra lời này, trong nháy mắt vẻ mặt Lý Nghi nghiêm túc: "Hẳn là sẽ không!"

"A?"

Cả nhà nghi hoặc nhìn qua.

Lý Nghi thở dài: "Con với bố ra ngoài thu thập vật tư, vẫn đi theo đội chủ lực của chung cư, vẫn có mấy lần suýt chút nữa là bị cướp rồi. Nếu không phải xác nhận bọn con nhiều người còn đoàn kết, bọn họ không dám thật sự làm tới, thì có khả năng là bọn con không nhất định có thể hoàn hảo về đây như vậy đâu."

Bố Lý cũng gật đầu, trầm giọng nói: "Hiện tại bên ngoài... quả thật có chút giống cảnh tượng tận thế trong tiểu thuyết như con gái nói, trật tự biến mất, bây giờ tuân thủ luật rừng. Thực ra có chuyện vẫn luôn không dám nói với mọi người..."

Ánh mắt mọi người nhìn sang, đầy chờ đợi.

Lý phụ chậm rãi nói: "Mấy ngày trước chúng ta đi đốn củi, có hàn huyên hai câu với một người đồng hành cũng đi đốn củi, mới biết được tình huống bên bọn họ so với chúng ta nghiêm trọng hơn nhiều. Chung cư trực tiếp bị một đám chiếm lấy, mỗi tháng đều thu phí bảo kê, còn phái người canh giữ cửa để thu phí vào cửa. Anh ta chặt được hai bó củi, phải giao ra một nửa mới có thể vào chung cư, không giao liền bị đánh, đánh xong thì tất cả củi đều bị tịch thu!"

"Hít!" Người Lý gia nghe vậy hít sâu một hơi.

Cả cái nhà này đều theo trường phái học thuật, phản nghịch nhất phải kể tới Lý Nghi, sau khi làm chủ blog du lịch thất bại thì chuyên tâm ở nhà làm con gái cùng cháu gái toàn thời gian, dựa vào lương hưu của ông bà và tiền lương của bố mẹ mà sống.

Bởi vậy đột nhiên nghe được một mặt đen tối như vậy, khiến bọn họ đều sợ ngây người.

Nhất là Lý Nghi thích đọc tiểu thuyết, lập tức liền hiểu rõ vì sao đám người này không gϊếŧ người, chỉ lấy một nửa số củi, đó là vì tế thủy trường lưu*, khống chế được bọn này lại có sức lao động miễn phí, về sau mới có cung phụng liên tục không ngừng, nhưng nếu là đối phương không nghe lời...

*Nghĩa đen là nước có dòng nhỏ thường chảy dài, còn có thể hiểu theo nghĩa dùng ít thì lâu hết, hay là kiểu mưa dầm nhỏ mà dai dẳng thấm lâu. - Phía trên có lẽ là cứ lấy từng ít công sức của người khác lâu sẽ thành nhiều, lại không quá mức nên không khiến người ta đến nỗi muốn phản kháng chống đối tất cả mà lại được lợi lâu dài.

Có thể trấn áp làm kinh sợ cả một chung cư, tuyệt đối là đã gϊếŧ người.

Râu ông lão Lý run run: "Chính phủ mặc kệ sao?"

Bố Lý: "Không quản được, hiện tại Chính phủ nhân lực thiếu thốn, lần trước phát vật tư như vậy cả nhà cũng đã thấy. Mà đám người này cũng giỏi ngụy trang, hiện tại tất cả đều không điện không mạng, điện thoại trong trời lạnh như vậy, có lấy ra cũng trực tiếp đông lạnh tắt máy, báo cáo thì đều không có chứng cứ, cái người cùng đi đốn củi kia kể là có người báo cáo, nhưng bọn nó không thừa nhận, Chính phủ cũng không thể tùy tiện bắt người, lục soát một phen cũng chỉ mang đi mấy tên hiện nguyên hình, kiểm tra và nhận một chút vật tư. Đến khi người Chính phủ vừa đi, người nhà kia đêm đó toàn bộ đều nhảy lầu."

"Nhảy lầu?!" Trên mặt Mẹ đầy vẻ không tin.

"Có phải bọn họ tự mình nhảy lầu không cũng không rõ nữa." Bố Lý xoa xoa tay, cười khổ nói: "Mà hôm nay thực ra rất tốt, vài ngày trước có đám người đến thu phí bảo kê, đoán chừng chính là cô bé này xuất thủ, có thể thấy được cô bé không phải người xấu, làm hàng xóm với loại người này, không phải sợ, chỗ tốt còn rất nhiều."

Nói một hồi xong, cả nhà Lý gia đều im lặng.

Nhất là mẹ Lý cùng ông bà Lý, sau khi thiên tai tệ hơn, trong nhà cần có người nên ba người bọn họ cũng không đi ra ngoài, không biết xã hội ban đầu còn hài hòa đã biến thành cái dạng này.

Thật... Thật là đáng sợ.

Lý Nghi vuốt mặt, nhìn người nhà sắc mặt không tốt lắm, cười cười an ủi: "Aiya, mọi người đừng làm cái mặt rầu rầu như vậy mà? Chúng ta vẫn rất may mắn, cũng đừng nghĩ đến những thứ này, cố gắng một chút là có thể trải qua một thời gian tốt rồi."

Giọng nói của cô ấy trong trẻo thẳng thắn, tựa như một cái mặt trời nhỏ.

Bốn người đều không nhịn được lộ ra vẻ tươi cười: "Nói đúng."

"Chẳng qua về sau cũng không thể để hai ông cháu kia lại vào nhà nữa!" Mẹ Lý lần nữa nêu ra cái đề tài này.

Cả nhà dùng lực gật đầu, vô cùng kiên định.

Lý Nghi bỗng nhiên ồ lên một tiếng: "Nói mới nhớ mấy ngày nay hình như bọn họ cũng không đi lên đây?"

"Đúng rồi nhỉ?"

-----

Trên thực tế nhà 702

Chu Mãn Đạo không phải là không muốn mang cháu trai lên trên kiếm chút gì đó.

Mà là bên trong tòa nhà loạn.

Ông ta sợ trong nhà bị trộm, bởi vậy người trong nhà đều là thay phiên nhau nghỉ ngơi. Con trai, con dâu ban ngày muốn ra ngoài thu thập vật tư, ông ta chỉ có thể gác ban đêm, ban ngày đi ngủ, người ở trong nhà một khắc cũng không dám rời đi.

Tự nhiên sẽ không có thời gian đến đây.

Nhất là mấy ngày nay gió tuyết giảm nhỏ, con trai con dâu thu hoạch cũng nhiều hơn so với trước đó một chút, ông ta càng phải cẩn thận hơn, sợ người khác tới trộm nhà bọn họ.

Ông ta mỗi đêm đều trông giữ tại cửa nhà, có một cái lò than, một cái ghế, thêm hai cái chăn.

Ban đêm thường xuyên có thể nghe thấy tiếng động.

Trong tòa nhà này của bọn họ phát sinh vài chuyện.

Chu Mãn Đạo khôn khéo, không cần nhìn liền có thể đoán được là ai làm, vừa vặn ở tầng dưới nhà bọn họ là nhà 602 có hai người đàn ông, hai người này là em vợ cùng anh rể, em vợ và em dâu tới chúc tết, bị tuyết lớn làm mắc kẹt trong chung cư, bốn người lớn ba đứa trẻ con, bảy mống người, tích trữ đồ căn bản không đủ ăn, ngày ngày đều cãi nhau.

Thế nhưng hai tên đàn ông kia lại là ăn thì khỏe mà làm thì lười, rất ít khi ra ngoài tìm vật tư, ngại lạnh.

Kết quả mấy ngày nay, trong nhà còn náo nhiệt một trận, cũng không có cãi nhau, trong giờ cơm còn có mùi đồ ăn thơm bay ra, đương nhiên không có mùi như nhà con nhóc chết tiệt trên tầng 15 kia, nhưng cũng không phải thứ nhà họ có thể ăn được.

Nếu ban đêm làm ra động tĩnh bên trong tòa nhà không phải hai người bọn họ, ông ta sẽ đớp sh*t!

Nhất là buổi tối hôm nay, Chu Mãn Đạo lại nghe thấy!

Lần này tiếng bước chân so trước đó còn kích động hơn, nghe là biết một đường đi lên trên, ông ta hững hờ nghĩ đến, hôm nay là nhà ai không may đây?

Được rồi, thế nào cũng được, miễn không phải nhà họ là ổn.

Thẳng đến khi tiếng phát ra càng chậm, khi Chu Mãn Đạo mơ mơ màng màng nhịn không được ngủ mất, còn đang suy nghĩ đã mấy giờ rồi, sao không nghe thấy tiếng bọn họ đi xuống?

Đến khi ông ta tỉnh lại lần nữa, là bị tiếng khóc của phụ nữ làm tỉnh.

Chu Mãn Đạo mơ mơ màng màng, lại nghe tiếng khóc kia càng lúc càng lớn, cũng là hướng đi lên trên tầng. Rất nhanh thanh âm không tiếp tục đi lên, dừng ở tầng tám, người phụ nữ kéo dài âm khóc ròng nói: "Trưởng tòa Kiều, tôi không thấy chồng với em trai đâu, xin anh giúp tôi tìm một chút đi!"

Giọng nói Kiều Huy Quân cũng xuất hiện: "Cô bình tĩnh một chút, trước tiên không nên gấp, xảy ra chuyện gì?!"

"Anh biết nhà chúng tôi không có gì ăn, chồng với em trai tôi liền định đi mượn chút đồ, cái này... Tôi cũng không biết làm sao, đi rồi vẫn chưa về, tôi đã ngủ một giấc tỉnh dậy, hai người bọn họ một chút động tĩnh cũng không có! Huhuhu, không mượn thì không mượn đi, thế này là chồng với em trai tôi làm sao rồi?!" Người phụ nữ khóc đến không thở nổi, nghe rất bi thảm.

Bên cạnh cô ta có một người phụ nữ cũng đang rớt nước mắt, sau lưng còn có ba đứa trẻ con đi theo, vô cùng đáng thương.

Kiều Huy Quân mí mắt giật giật, có chút không muốn để ý đến chuyện này.

Kẻ ngốc cũng biết hai người kia có phải đi mượn đâu chứ?

Rõ ràng là đi cướp!

Phát giác được Kiều Huy Quân kháng cự, người phụ nữ bổ nhào qua nắm lấy tay ông ta: "Trưởng tòa Kiều, anh cũng không thể mặc kệ chúng tôi! Anh là trưởng tòa nhà chúng tôi chọn ra mà!"

Nói rồi cắn răng một cái: "Nếu có thể tìm thấy chồng tôi, tôi sẽ cho anh mười cân lương thực!"

Lúc này, trong nhà không thể không có đàn ông.

Không phải liền sẽ thảm giống mấy người bị cướp kia sao.

Cho nên nhất định phải tìm thấy chồng cô ta!

-----

Đường Phương lệnh treo giải thưởng một phát, đám người ban đầu còn tránh không kịp chỉ muốn xem náo nhiệt trong nháy mắt kích động. Mười cân lương thực cũng không ít, vẫn có thể cố gắng một chút, lập tức có người ngo ngoe muốn động: "Tôi nghĩ đã nghe thấy tiếng anh ta đi lên tầng trên."

"Tối hôm qua tôi ngủ say không biết gì, nếu không tới từng nhà hỏi một chút?"

"Anh bị ngốc à, lúc này ai có thể thừa nhận?"

Chu Mãn Đạo nghe nghe, mắt lấp lánh, cao giọng nói: "Tôi có manh mối!"

Đường Phương cõi lòng đầy hy vọng nhìn sang.

Chu Mãn Đạo lại không chịu nói luôn, mà cười cười, dùng ngón tay cái xoa xoa với ngón trỏ, ngón giữa, thời hòa bình cái này đại biểu cho tiền, nhưng lúc này thì đại biểu cho vật tư.

Đường Phương thầm hận tên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của này, nhưng vẫn cắn răng: "Manh mối đổi hai cân lương thực!"

"Năm cân." Chu Mãn Đạo chắc chắn nói: "Tôi biết anh ta tối hôm qua tới chỗ nào!"

Đường Phương nheo mắt: "Đi!"

"Tôi muốn thấy vật tư trước." Chu Mãn Đạo cũng không khách khí, "Cô yên tâm, vật tới tay tôi sẽ lập tức nói, nhiều người hàng xóm láng giềng đang nhìn như vậy, tôi cũng không thể lừa cô mà."

Đường Phương thở mạnh, nhưng người ở dưới mái hiên*, cô ta chỉ có thể thỏa hiệp, cho em gái một ánh mắt, người phụ nữ lập tức gật đầu chạy xuống đi lấy lương thực.

*Trong câu "người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu", vì ngày xưa mái hiên thường thấp, người cao một chút vẫn có khả năng đυ.ng đầu, nên muốn đi qua thì không thể không cúi đầu xuống. Ý chỉ việc bất đắc dĩ phải cúi đầu trước hoàn cảnh, bị người áp chế thì phải biết tạm thời nhân nhượng, bảo toàn bản thân.

Mà bên này người vây xem cũng càng ngày càng nhiều.

Nhẫn nhịn lâu như vậy, trong tòa nhà khó mới có được chút chuyện mới mẻ có thể tham gia náo nhiệt, đương nhiên phải đi ra nhìn xem.

Rất nhanh lương thực đã tới, đôi mắt Đường Phương như rắn độc gắt gao nhìn chằm chằm Chu Mãn Đạo, nhất định phải để ông ta nói ra đầy đủ một hai ba bốn!

Chu Mãn Đạo dám mở cái miệng này, hiển nhiên không sợ. Người già thành tinh, ông ta cả một đời có cái gì còn chưa thấy qua chứ, lúc này hắng giọng, nói: "Tối hôm qua tôi gác đêm, nghe thấy tiếng chồng với em trai cô đi lên lầu."

Đường Phương xém chút nữa liền mắng chửi: "Chỉ cái này?!"

Những người khác ơ một tiếng.

Chu Mãn Đạo vẫn ưỡn ngực: "Vẫn chưa xong đâu, mãi cho đến sáng ra rồi vẫn chưa xuống, chúng ta lên tầng trên đi, mọi người hẳn là đều biết, tầng mười lăm trên kia có một cô bé sống một mình, khà khà..."

Ông ta cười hèn hạ, nhưng trong lòng có tính toán. Lần trước bị Lý Nghi hù dọa, tưởng Quý Dạng thật sự sống cùng với một anh trai tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, ông ta không dám lỗ mãng.

Sau mới biết được là Quý Dạng sống một mình!

Nghĩ đến lần trước ông ta bị con nhóc đó bộ dáng cao cao tại thượng giáo huấn, Chu Mãn Đạo hận muốn chết, nhiều người như vậy, cô ta cho dù có đao thì thế nào?

Khí sắc cô ta tốt như vậy, chắc chắn là vật tư trong nhà rất nhiều, một đám người cùng xông lên, ông ta cũng có thể được chia không ít, bởi vậy tiếp tục nói bổ sung: "Tình huống gì có thể để cho hai tên đàn ông một đêm không trở về nhà? Còn không phải là ôn nhu hương*. Tối hôm qua tôi thế nhưng một tiếng động khác cũng không nghe thấy, vậy rõ là cửa kia được mở ra, cũng không phản kháng, nếu là những nhà khác, khẳng định phải náo một trận chứ?"

*Là phụ nữ dịu dàng, duyên dáng, ân cần đối với đàn ông. "Ôn nhu hương" là một điển cố, Triệu Phi Yến là hoàng hậu của Hán Thành Đế, chiếm được tâm của hoàng đế, tập trung cả ba ngàn sủng ái vào một thân. Dùng để ví von nữ sắc khiến người trầm mê. - baidu

Vẻ mặt đám người dần dần biến hóa.

Lúc bắt đầu còn có người muốn nói ông ta chỉ là phỏng đoán lung tung.

Nhưng nghe nghe, bọn họ đột nhiên cảm giác được thật sự có đạo lý, trong mắt lộ ra ánh sáng quỷ dị, có một tiếng nói giọng khàn khàn vang lên: "Nói cũng đúng, cô gái trên tầng mười lăm kia trong nhà nhất định có vật tư, vì khi chúng ta đều ra ngoài tìm vật tư thì cô ta lại không đi. Nghe nói rất nhiều người trẻ tuổi thích ở trong nhà độn không ít thứ. Cô ta ở nhà một mình, Chính phủ còn phát lương thực, đoán chừng ăn không được bao nhiêu còn lại thì đều để thừa trong nhà đi?"

Lời này vừa nói ra, không ít người hít thở nặng nề hơn, rục rịch muốn động.

Đường Phương càng biết chồng với em trai mình là loại mặt hàng gì, loại chuyện này không thể bình thường hơn được, thiên tai trước đó cô ta ngàn phòng vạn phòng, vốn cho là anh ta thật sự ra ngoài để đi cướp chút gì, không nghĩ tới lại là ngủ với phụ nữ!

Cô ta không chút hoài nghi lời của Chu Mãn Đạo, trực tiếp xanh mặt: "Hóa ra là có một con kỹ nữ, tôi nói tối hôm qua bọn họ ra ngoài sao còn phải rửa mặt! Thứ tệ bạc!"

Cô ta quay đầu liền muốn đi lên tầng trên.

Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, lại cầu khẩn nhìn về phía đám người: "Có thể phiền mọi người đi cùng tôi không, tôi cô nhi quả mẫu như vậy lo lắng một đêm, hai tên đàn ông lại chạy tới chỗ ôn nhu hương ngủ giấc dài không tỉnh, tôi thực khổ!"

Người tới sớm nghe được từ đầu khóe miệng co quắp, bọn họ nhớ người này nói tỉnh lại sau giấc ngủ mới phát hiện chồng và em trai còn chưa về.

Em dâu cô ta mềm yếu, cũng vẫn luôn khóc, không nói chuyện được, ba đứa trẻ con ngược lại là nghe được tin tức của bố mình cũng không khóc, lại khiến người ta có thêm một chút đồng tình.

Hiện tại không còn đàn ông trong nhà, là rất thảm.

Mà bọn họ còn có ý khác, nhiều người dễ dàng loạn, vừa vặn đυ.c nước béo cò, bởi vậy lúc này cao giọng hô hào: "Đi đi, cùng đi thôi!"

"Không nghĩ tới tòa nhà chúng ta còn có một con hồ ly tinh?! Thật sự là mắc cỡ chết người!"

"Haha, đi nhanh đi nhanh!"

Kiều Huy Quân bị đám người chen lấn, trong lòng không muốn, cũng không thể cự tuyệt, chỉ có thể kiên trì đi lên. Trực giác của ông ta cho rằng cô gái trên tầng mười lăm kia sẽ không làm loại chuyện này, chẳng qua lần trước là ánh mắt ông ta hơi lỗ mãng một chút, liền bị cô cầm đao dạy dỗ.

Còn chồng và em trai Đường Phương kia đều là thể loại tồi như vậy? Cô bé sao có thể để ý.

Chỉ là lời này ông ta chắc chắn sẽ không nói ra, cũng chỉ hy vọng cô bé kia là giả vờ thôi.

Một đám người ùn ùn đi lên tầng trên.

Lúc Chu Mãn Đạo mở miệng nói, Lý Nghi cảm thấy không đúng nên đã sớm chạy đi, thở phì phò lên tầng gõ cửa nhà tầng mười lăm. Cứu mạng, cô ấy thật không nghĩ tới nhanh như vậy đám người này đã khóa chặt mục tiêu!

Cùng lúc đó cô ấy cũng không nghĩ là Chu Mãn Đạo buồn nôn như vậy, vì năm cân lương thực, liền dựa vào mấy manh mối lẻ tẻ kia, hoàn toàn không biết rõ tình huống mưu hại một cô gái!

Nếu là ông ta biết rõ rồi thì còn nói, vấn đề là ông ta không biết!

Lý Nghi lại vô cùng hối hận vì mình lúc ấy đã xen vào việc của người khác.

-----

Lúc này còn rất sớm, hơn bảy giờ.

Dưới tình huống bình thường, phần lớn người thực ra đều đang ngủ.

Nhưng chuyện hôm nay làm cả đám đều bò dậy, chỉ là còn Quý Dạng bởi vì cách âm quá tốt, có cách vài tầng lầu thôi giấc ngủ cũng không bị quấy rầy, thẳng đến khi Hy Hy đột nhiên sủa loạn.

Điểm tốt của việc nuôi chó chính là cái này, không cần tự mình theo dõi.

Lúc Quý Dạng đứng lên còn đang cảm thán, đi vào phòng khách chỉ nghe thấy tiếng Lý Nghi ở bên ngoài, giống như là muốn lớn tiếng, lại sợ gây chú ý đến ai nên cố gắng đè thấp giọng, nhưng vẫn có tiếng truyền vào.

Tai cô phân biệt hai giây, xác nhận chỉ có tiếng động của một mình cô ấy, liền trực tiếp mở cửa.

Liền thấy Lý Nghi vui mừng, lại lập tức bối rối nói: "Người nhà của hai người tối hôm qua kia tìm tới, ông bác trước đó tìm chị nói là đã đến chỗ chị..."

Có mấy từ cô ấy không thể nói nên lời, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Quý Dạng hiểu rõ, bình tĩnh nói: "Đã biết, cảm ơn."

Lý Nghi: "Chị không sợ sao?!"

Quý Dạng cười cười, thấy cô ấy thật tâm lo lắng, cũng giải thích thêm một câu: "Không có chứng cứ, chết không thừa nhận là đủ rồi, bọn họ không ép được tôi." Dừng một chút, còn nói: "Em về nhà đi, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không cần quản đâu."

Lý Nghi: "..."

Cũng đúng.

Người ta có súng mà.

Mà lại nhớ trước đó nhìn tư thế cầm đao của chị ấy, khẳng định là từng luyện qua, đám người tầng dưới này coi như ngang ngược, cũng không dám lấy sinh mệnh của chính mình để đặt cược.

Nghe nói bệnh viện đều không nhận bệnh nhân nữa, đóng cửa hết rồi.

Lòng cô ấy ổn định lại, không nói thêm nữa, quay người vào nhà, đúng lúc có bố mẹ bước lên, đóng kín cửa.

Bố mẹ Lý còn đang ngạc nhiên nghi ngờ hành động của cô ấy, động tĩnh tầng dưới đã càng lúc càng lớn, có người càng giống như một con ngựa cắm đầu đi lên.

Chẳng qua đến lúc người lên đến nơi, hai nhà trên tầng mười lăm đều đóng kín cửa, cũng không phát hiện cái gì.

Tiếp theo là Đường Phương nộ khí hừng hực, vừa lên đến, khóa chặt mục tiêu xong, lập tức tới đập cửa: "Tiết Liên, anh mẹ nó đi ra đây cho tôi!"

"Tiết Liên!"

"Bà đây ở nhà trông coi, anh thế mà chạy tới đây khoái hoạt!"

Cô ta một người hô lên khí thế của cả một đám người, mấy người khác đơn thuần đi xem náo nhiệt, còn có mấy tên đàn ông tụ lại một chỗ nói mấy lời khó nghe: "Sớm biết cô bé này nguyện ý, tôi cũng đã sớm chút tới gõ cửa."

"Anh nói có xinh đẹp hay không? Tôi cũng chưa từng thấy mặt cô ta."

"Tôi cũng chưa, nhưng hẳn là rất xinh đẹp, nếu không làm sao một người có thể ăn ngon mỗi ngày được? Còn không phải là có tên gian phu nào đưa, anh xem xem..."

Âm thanh phía sau không lớn, nhưng Đường Phương vẫn nghe thấy, lập tức càng thêm tức giận, hận không thể trực tiếp phá hủy cái cửa sắt này, kéo đôi cẩu nam nữ kia ra giáo huấn một trận.

Cô em dâu thì mang theo ba đứa trẻ cố gắng hô hào: "Chồng ơi! Chồng anh mau ra đây!"

Cửa sao mà quá rắn chắc, gõ cả nửa ngày, cũng rất ổn định, không lắc lư dù chỉ một chút.

Ngay lúc Đường Phương tức giận, bên trong truyền đến tiếng mở cửa.

Động tác cô ta dừng lại, con mắt như rực lửa nhìn chằm chằm: "Tiết Liên, anh ra đây!"

-----

Một giây sau, cửa mở.

Nhưng đằng sau cánh cửa chỉ có một cô gái, mặc một bộ áo lông màu lam, đội mũ, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ tinh xảo xinh đẹp. Phía sau cô có một con chó cao đến đầu gối đang hung dữ nhìn chằm chằm bọn họ, không kêu, nhưng bộ dáng kia phảng phất có thể tùy thời tới cắn xé một miếng thịt của bọn họ, rất dữ tợn.

"A, con kỹ nữ hư hỏng kia --" Đường Phương lập tức bổ nhào qua.

Nhưng Quý Dạng cũng không phải người sẽ đứng đấy để bị đánh, trong nháy mắt cô ta nhào tới là cô cũng nhấc chân đá qua, "bộp" một tiếng, Đường Phương trực tiếp bị đá ra xa một mét, ngã vào đám người sau lưng, được bảy cái tay tám cái chân đỡ lấy.

Em dâu cô ta hét lên một tiếng, trốn đến phía sau cùng, căn bản không dám tới gần.

Tiếp đó Quý Dạng đi ra, trong tay có một thanh Đường đao lóe lên ánh sáng sắc lạnh chĩa thẳng về phía bọn họ, thấy mọi người sợ hãi lui lại hai bước, cô lạnh lùng nói: "Tôi không biết Tiết Liên mà cô nói, tối hôm qua xác thực có người đến cạy cửa nhà tôi, chẳng qua..." Cô cười cười: "Cửa này là do tôi bỏ ra mấy trăm ngàn cải tiến, bọn họ không cạy mở được."

"Gì cơ? Không ở đây?!" Đám người kinh ngạc.

Còn có người nhìn chằm chằm cửa lớn nhà cô, có chút tiếc nuối.

Đường Phương vừa bị đạp một cái, lập tức lắc đầu: "Tôi không tin! Cô mau để Tiết Liên ra đây! Cô đoạt đàn ông của người khác sẽ bị báo ứng..."

Quý Dạng chán ghét nhíu mày: "Tai cô điếc sao?! Hai tên giẻ rách cạy cửa nhà một cô gái chỉ sống một mình, cô cảm thấy tôi để ý à? Tôi cũng không phải trạm thu rác rưởi đâu nhé!"

Đường Phương lập tức xấu hổ, nghiêm nghị nói: "Vậy chồng và em trai tôi một đêm không về, có thể đi đâu chứ? Cô cũng nói bọn họ cạy cửa nhà cô, vậy khẳng định là người gặp bọn họ cuối cùng rồi, cô mau nói, bọn họ đang ở đâu? Có phải là cô giấu trong nhà không?! Tôi phải nhìn xem!"

Cô ta nói rồi ngẩng đầu, liền muốn xông qua.

Nhưng lúc lại gần Quý Dạng, thoáng nhìn lưỡi đao kia, lại dừng bước lại, quay đầu hướng về người đứng phía sau khóc lóc kể lể: "Các người mau nhìn xem, người này rõ ràng có vấn đề, không cho tôi vào xem. Chồng với em trai tôi nhất định là bị cô ta giấu đi rồi, trong nhà cô ta đoán chừng còn có vật tư chồng tôi mang đến, cầu các người làm chủ cho cô nhi quả mẫu chúng tôi, không có đàn ông, ba đứa trẻ trong nhà sống thế nào bây giờ..."

Lúc ban đầu đám người cũng không có ý định nhúng tay.

Chỉ là nghe đoạn sau, lập tức có người động tâm, bước chân không thể khống chế dịch chuyển về phía trước, lại sợ hãi đao của cô, mỗi bước đi cực nhỏ.

Kiều Huy Quân ánh mắt lấp lánh, cũng cười một cái: "Cô Quý, cô xem cô ấy nói cũng có đạo lý, nếu không để chúng tôi vào xem? Chúng tôi cam đoan sẽ không làm gì cả."

"Đúng đúng!"

"Cô nếu không có tật giật mình, vậy liền mở rộng cửa để tất cả chúng tôi xem xem chồng cô ấy có trong nhà cô không!"

Em dâu Đường Phương lúc này cũng dẫn ba đứa trẻ tiến lên, yếu đuối khóc: "Cô Quý, cô để chúng tôi tìm một chút cho yên tâm đi, chúng tôi cô nhi quả mẫu, không có đàn ông thật không sống nổi!"

Cô ấy hành động như vậy, mấy người đàn ông kêu gào muốn đi vào giọng càng thêm lớn: "Cô sao bướng bỉnh thế? Chúng tôi còn bắt nạt cô được à?!"

"Nhìn một chút là được, không cho nhìn khẳng định là có vấn đề!"

Chu Mãn Đạo xen lẫn trong đó cũng gào to, một bộ dáng không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.

Đường Phương ôm mặt, giấu đi một nụ cười ác ý. Một con nhóc mới có hai mươi tuổi đầu dám so cô ta kêu gào? Cô ta dùng chiêu này không biết khiến bao nhiêu con nhóc trẻ người non dạ như vậy tự động nhận sai rồi.

Lần này vật tư trong nhà cô ta sẽ không giữ được, còn muốn phách lối gì nữa.

Người Lý gia trốn sau cửa, tất cả đều nghe được rõ ràng, kinh hồn táng đảm, muốn ra ngoài hỗ trợ thuyết phục một chút, lại không dám, mà còn có lời Quý Dạng đã dặn dò ở đó.

Quý Dạng bị đám người vây công, cũng không nóng nảy, chờ bọn họ mồm năm miệng mười nói một hồi xong, rốt cục yên tĩnh chút, ánh mắt nhìn lẫn nhau lập đội muốn tiến lên.

Cô giống như bối rối lui lại một bước.

Chu Mãn Đạo phấn khởi, Quý Dạng quả nhiên là làm bộ, cầm thanh đao dọa người, nhưng người càng nhiều, thế này không phải là sẽ biết sợ sao?

Chẳng qua ông ta cũng không dám tiến lên, mà là bỗng nhiên đẩy lưng người đàn ông bên cạnh, anh ta bị động vội vàng không kịp chuẩn bị bổ nhào qua chỗ Quý Dạng.

Này nếu như là bị nhào qua, lập tức mất đi tính chủ động, cửa nhà mình lại mở rộng, chỉ có thể mặc cho người khác ra vào.

"Wow!" Đám người ồn ào, giống như bỡn cợt, một chút cũng không cảm thấy cô gái trẻ tuổi này nguy hiểm.

"A --" Người đàn ông suýt chút bổ nhào trên người Quý Dạng bỗng nhiên ngã qua bên khác, tiếp đó một ánh sắc lạnh chợt hiện, rồi biến mất trong nháy mắt.

Chu Mãn Đạo trốn sau người đàn ông định làm người đầu tiên xông vào giật đồ chỉ cảm thấy trên bụng mát lạnh, giống như là có thứ gì đó lành lạnh đâm vào, rất nhanh lại rút ra, một khắc này, đau đớn mãnh liệt ập tới, mũi ngửi thấy đầy mùi máu tươi.

"Gϊếŧ người gϊếŧ người!!!"

"Cứu mạng --"

Mấy người vừa mất đi lý trí toàn bộ tỉnh táo lại, vô cùng kinh hãi xoay người trốn tránh.

Kiều Huy Quân cũng giống vậy núp ở phía sau không dám đánh trước, nào biết Quý Dạng sẽ thật sự xuất thủ, vừa ra tay liền đâm vào bụng, lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán, ngay lập tức chạy ra bên ngoài.

Cô ta thực sự có gan ra tay!

Đường Phương cũng trợn tròn mắt, tràn ngập ác ý phách lối trực tiếp biến thành sợ hãi, nhất thời hai chân đều không thể cử động, gọi lớn: "Em dâu, giúp chị một chút! Em dâu --"

Liền thấy em dâu cô ta đã thét chói tai chạy xuống tầng.

Ba đứa trẻ càng hoang mang lo sợ đứng tại chỗ khóc thút thít.

Đường Phương tức giận chửi ầm lên: "Cái thứ vô dụng này! Lúc trước em tôi lẽ ra không nên cưới cô..."

-----

Bởi vì Đường Phương mở miệng gào, Quý Dạng cũng nhìn qua.

Đường Phương thấy vậy, lập tức toàn thân run rẩy, lạc giọng hét to phô trương thanh thế: "Cô đừng tới đây! Gϊếŧ người là phạm pháp! Cô sẽ phải ngồi tù!!!"

Quý Dạng cười: "Tôi có quay lại rồi, là các người tới bao vây tôi trước, tôi ra tay, cái này gọi là tự vệ, thuộc về phòng vệ chính đáng đó."

Đường Phương không hiểu pháp luật, nhất thời bối rối, lại nhìn cô gái này, một chút cũng không cảm thấy cô ta tuổi trẻ da mặt mỏng dễ bắt nạt nữa. Nhất là trên đao có máu, cô ta còn có thể mỉm cười, thế này cũng quá đáng sợ rồi?!

Cô ta run rẩy: "Tôi sai rồi tôi sai rồi! Xin cô tha cho tôi, chồng và em trai tôi nhất định là không liên quan gì tới cô, về sau tôi cũng sẽ không tiếp tục tới tìm phiền phức cho cô nữa..."

Quý Dạng càng muốn cười hơn, xích lại gần cô ta, Đường Phương một cử động nhỏ cũng không dám, có âm thanh trẻ con khóc thút thít làm nền, giọng Quý Dạng tuy nhỏ, lại phá lệ rõ ràng: "Thật ra cô đoán không sai đâu, chồng với em trai cô, ở ngay trong lớp tuyết bên ngoài dưới cửa sổ trong hành lang, tối hôm qua là tôi tự tay ném xuống đó~"

Đường Phương: !

Cô ta run sợ nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, trực tiếp im bặt.

Cô ta chưa từng nghĩ tới chồng và em trai hai người đàn ông trưởng thành, thân thể khoẻ mạnh, thế mà lại chết?

Cô ta tình nguyện tin bọn họ trốn trong nhà người phụ nữ nào đó hơn!

Hai người này chết, còn lại bọn họ năm người liền thật sự thành cô nhi quả mẫu, mặc người ức hϊếp!

Quý Dạng thấy cô ta đã nghe được, hài lòng gật đầu, lại hỏi thăm mà không nói tiếng nào bằng cách nhấc chân gạt ngã cô ta. Ngay lúc Đường Phương ngã xuống, một chân cô giẫm lên xương đùi cô ta.

"Rắc rắc"

Tiếng vang nhỏ xíu truyền đến.

"A!" Tiếng kêu đau đớn thảm thiết của Đường Phương trực tiếp cắt ngang tiếng khóc thút thít bối rối của ba đứa trẻ.

Sát ý nơi đáy mắt Quý Dạng chợt lóe lên, đáng tiếc đang lúc thanh thiên bạch nhật không thể phách lối như vậy. Đã thế, vậy liền cắt đứt con đường sống của cô ta đi.

Đường Phương có ý đồ bức cô đi lên tử lộ, cô cũng không lưu tình, nếu không sẽ là để lại một tai họa.

Tiếp đó Quý Dạng lớn tiếng nói trong hành lang: "Chồng với em trai cô đi cướp nhiều vật tư của người khác như vậy, hiện tại lại không biết ngượng nhớ thương chút vật tư ít ỏi trong nhà tôi?! Cô đúng là có lòng tham không đáy! Cút xa một chút, nếu không tôi gặp một lần thì sẽ đánh thêm một lần!"

Nói xong cũng nghe được tầng dưới náo động, xem ra đám người kia đã nghe thấy rồi.

Cô hài lòng vào nhà, cũng không nhìn Đường Phương và ba đứa trẻ thêm lần nào.

Đóng cửa xong, Đường Phương trên người đầy mồ hôi lạnh ôm chân, đau đớn qua đi mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Lúc này cũng không đoái hoài tới cái gì khác nữa, ôm lấy con trai mình, cũng mặc kệ hai đứa bé kia, nhào xuống lầu.

Không được không được!

Người phụ nữ này quá độc ác, đã gϊếŧ chồng với em trai cô ta, vẫn không quên bày cho bọn người kia một con đường này, lần này thì tốt rồi, bọn họ tuyệt đối sẽ để mắt tới nhà cô ta.

Trong nhà không còn đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng nữa.

Nhất là vật tư còn tới từ con đường bất chính.

Không có vật tư, cô ta làm sao có thể sống sót?!

Nhưng mà Đường Phương còn chưa xuống tới tầng sáu đã nghe thấy tiếng xô cửa, lúc này hét lên: "Các người không thể vào! Không được!"

"Ầm --" Cửa bị phá.

Một người hùng hùng hổ hổ: "Lúc chồng với em trai cô cướp vật tư của người khác thì cũng nên biết sẽ bị người khác cướp lại chứ! Trả lại cho cô câu "không thể", "không được" đấy. Tính là cái gì!"

"Này, để lại một chút cho tôi!"

"Ôi, còn có thịt hộp, đồ tốt đây!"

"Lạp xưởng hun khói tôi thích, của tôi của tôi!"

Đến khi Đường Phương sụp đổ vật lộn để vào được nhà, nghênh đón cô ta chính là vật tư lung tung lộn xộn, cùng em dâu trốn ở nơi hẻo lánh khóc sướt mướt.

Ban đầu trong nhà cô ta có chút gạo cũng bị mất!

Đường Phương mặc dù sớm đã đoán trước được, nhưng đến lúc thật sự trông thấy, mắt vẫn tối sầm lại, ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

Em dâu yếu đuối ngừng khóc, thấy người cô ta ngã xuống, chần chờ một chút, đi ra ngoài gọi người: "Cứu mạng! Chị dâu tôi té xỉu! Cứu mạng --"

Người nhà đối diện vừa đoạt một đợt đồ, đang chột dạ, nghe thấy tiếng gõ cửa liền muốn mắng chửi người, nhưng vừa mở cửa ra, người phụ nữ liền đυ.ng vào ngực anh ta, anh ta lập tức không nói nên lời thô tục, ho nhẹ một tiếng: "Sao vậy? Tôi đi xem một chút?"

*

Trên tầng bảy

Cũng có người ngã trên mặt đất.

Vốn là Chu Mãn Đạo che vết thương hết sức sợ hãi thuận theo dòng người đi xuống tầng.

Một đường lảo đảo, thật không dễ đi được đến cửa nhà mình, liền cảm giác lạnh cả người, muốn cầm chìa khoá mở cửa cũng không có sức lực, chìa khoá "lạch cạch" rơi xuống nền đất, ông ta cũng ngã xuống đất.

Thật lạnh!

Thật hối hận.

Sớm biết vậy ông ta cứ ngủ bù ở nhà, sao lại muốn đi góp náo nhiệt làm gì cơ chứ?

Kết quả là mạng cũng mất rồi!

***

Đoán xem chương sau có cái gì!?