Thiên Tai Cầu Sinh

Chương 11

Mất điện dường như là một cái dấu hiệu, báo trước rằng thiên tai sẽ khó có thể dễ dàng kết thúc.

Gần như trong ngày hôm đó, Quý Dạng phát hiện số người ra khỏi chung cư thu thập vật tư nhiều lên. Ban đầu các tầng trong tòa nhà có gần hai trăm người, sau khi ngừng cấp điện, người qua qua lại lại, Quý Dạng ước lượng, tầm tám chín trăm người.

Phần lớn đều là toàn gia xuất quân.

Đoán là các hộ gia đình trong chung cư rồi.

Lúc ban đầu cô tính nơi này là một cái bất động sản mới, lại gần đến thời điểm đón Tết thì trong đó phần lớn người đều sẽ trở về quê. Có số ít người không đi, mà là ở lại thành phố đón năm mới, đồng thời còn nghênh đón một số họ hàng tới chúc Tết nghỉ lại.

Lại lúc sau nếu là không cẩn thận bị bão tuyết làm mắc kẹt, cũng chỉ có thể tiếp tục ở tại nơi này.

Nếu thiên tai bão tuyết chỉ trong thời gian ngắn thì sẽ không ngừng hy vọng, vậy chỉ có thể tích trữ nhiều lương thực một chút, tối thiểu là đủ để trong nhà bao nhiêu nhân khẩu đó ăn nửa năm.

Thức ăn thực ra còn dễ nói, bột mì bột gạo các loại, có thể cho vào miệng đều có thể ăn no. Nhưng thời tiết càng ngày càng lạnh, mất điện, tiếp đó là vấn đề sưởi ấm làm nhức đầu. Còn có vấn đề nấu nướng, bếp ga đều là dùng xào thức ăn, nấu cơm tuyệt đại đa số người đều là dùng nồi cơm điện.

Mà điện đã ngừng rồi, ai biết được lúc nào khí nhiên liệu cũng sẽ ngừng chứ?

Ai cũng đều chuẩn bị trước.

Bên chung cư này điều kiện còn tính là khá tốt, vì thế có rất nhiều những cửa hàng ăn uống chơi xung quanh trên phố. Còn những cửa hàng có khả năng sẽ bán nhiên liệu căn bản không thể tìm thấy ở gần đó, chỉ có thể lùng tìm ở những nơi xa hơn.

Hiện tại nhiệt độ rất thấp, nhưng cũng mới khoảng âm 20 độ, chưa đến thời điểm lạnh nhất.

Quý Dạng không ra khỏi cửa, vẫn luôn thủ tại ban công, chống một cái bếp lò nhỏ, bên trên có vỉ nướng, bên cạnh có cốc uống trà tráng men kiểu cũ đựng trà sữa tự pha. Cô còn ở cạnh bếp lò tăng nhiệt bảo đảm lò sẽ không nguội lạnh.

Trên vỉ nướng là những miếng thịt, trong đó phần lớn là thịt ba chỉ.

Để cạnh bếp lò là các loại gia vị thịt nướng.

Bên ngoài thời tiết càng ngày càng lạnh, Quý Dạng muốn ăn chút đồ nóng, lúc sắp xếp vật tư có nhớ là bản thân đã mua các loại bếp lò các kích cỡ, lập tức lấy cái nhỏ nhất ra để uống trà chiều.

Ban đầu là nướng hạt dẻ, hạnh nhân các thứ, nhưng cô càng thích ăn miếng thịt lớn, do đó quả quyết đổi quả hạch thành thịt nướng. Than củi tốt, cô đã tiêu một đống tiền mua về từ nước ngoài, thu vào không gian còn kiểm tra qua, không có giở trò bịp bợm.

Vì thế chưa được một lúc đã nướng được rất nhiều thịt, bếp than nhỏ nhỏ toả ra hơi nóng, khiến nhiệt độ chỗ ban công so với lúc trước cao lên không ít. Quý Dạng ngồi bên cạnh, cảm nhận được trên mặt nóng hầm hập.

Cô lui về sau, đôi đũa gắp một miếng thịt nướng nóng hổi còn đang chảy từng giọt dầu, lại chấm nước sốt, cắn một miếng. Bên ngoài miếng thịt hơi giòn, phần thịt lại mềm, nước sốt bao quanh, mặn thơm, nóng và tê, ngon chết mất!

Cô vừa ăn, vừa lấy ống nhòm ra xem.

Buổi trưa đã không còn người ra ngoài, cũng không có người quay lại.

Thế là Quý Dạng ngừng nướng thịt, ăn miếng được miếng không, thỉnh thoảng lại dựa vào lưng ghế nằm một lát, ngồi ăn đến tầm ba bốn giờ chiều.

Quả thực có chút nhàm chán, vừa thu lại bếp lò, cô bắt đầu quan sát người đang lục tục quay trở lại.

Đợt người đầu tiên trở về mang vẻ tươi vui hớn hở trên mặt, trên người mang bao to bao nhỏ, lộ ra một chút đồ vật, Quý Dạng nhìn ra được là các loại bình ga.

Tiếp đó là đợt thứ hai, thứ ba…

Trên lưng không phải là chất đốt thì cũng là vật tư, lượng không tính là ít.

Đương nhiên là cũng không nhiều, không thể so với người ra ngoài thu mua ngay từ đầu, bao to bao nhỏ.

Vậy mà đều có thu hoạch?

Quý Dạng còn rất nghi hoặc, lấy điện thoại ra xem. Tuy rằng mất điện rồi, nhưng lúc này còn chưa đến mức triệt để cùng đường, rất nhiều người trong nhà có sạc dự phòng, laptop các thứ, đều có thể sạc pin cho điện thoại.

Khi mở nhóm chat chủ nhà, cô vừa lúc thấy một tin nhắn: [Các anh em mau đi, quân đội được điều tới rồi! Chúng tôi vừa ra khỏi cửa đã gặp được quân đội giúp vận chuyển hàng hóa, hiện tại rất nhiều siêu thị đều có hàng bán, bình ga, chậu than, than củi đều có! Chỉ là giá cả có chút đắt, mà còn có thể thanh toán bằng điện thoại. Mang cục sạc đi nữa, ở đó có chỗ sạc pin]

[Vl?! Ở đâu ở đâu!]

[Đều ở siêu thị Ưu Đạt. Lúc chúng tôi tìm cả nửa ngày không thấy chút gì, kết quả đυ.ng trúng quân đội đang vận chuyển hàng hóa, qua đó hỏi một chút, mới biết hiện tại các siêu thị lớn đều đang bổ sung hàng hóa!]

[Khóc chết, không hổ là đất nước chúng ta, yêu ghê yêu ghê!]

[Cảm ơn người anh em, đang tay trắng trở về, vậy thì đi thôi]

[Nhắc nhở một chút, số lượng giới hạn, tốt nhất là một nhà có bao người thì đi tuốt]

[Đa tạ! *Chắp tay*]

Tiếp đó Quý Dạng lại thấy một đám người tuôn ra từ trong tòa nhà, đợt người này tuổi tác không tính là nhỏ.

Việc quân đội giúp vận chuyển hàng, ngay lập tức hiểu được suy nghĩ của mọi người.

Thời gian này trên mạng có thiên hướng cho rằng thiên tai sẽ mau chóng qua đi.

Các loại video cùng bài đăng mang năng lượng tích cực xuất hiện ùn ùn nhiều vô kể.

Đoán chừng rất nhiều tháp tín hiệu xuất hiện vấn đề, tốc độ mạng rất chậm, Quý Dạng còn bấm tải lại trang vài lần, im lặng xem hết. Nhấn xem phần bình luận, toàn icon cảm động khóc một dòng sông.

Chỉ có cô, tuy rằng trong lòng có chút xúc động, nhưng không nhiều.

Cảm xúc của cô trong năm năm kia đã cực kỳ tiêu hao, hiện giờ có thể duy trì cách sống như người bình thường đã là rất tốt rồi.

Càng đừng nói cô còn biết trước tương lai.

-----

Sự sôi nổi tiếp diễn được nửa tháng, cho đến khi cơ quan nhà nước đăng thông báo, tiếp đến siêu thị sẽ đóng cửa ngừng kinh doanh, tình huống cụ thể thì phải đợi thông báo sau.

Thời điểm điên cuồng tích trữ hàng hóa đã qua, chỉ còn lại một số người có cảm giác nguy cơ rất lớn còn kiên trì ra ngoài, những người khác thì tính ở trong nhà trú đông.

Bản thân Quý Dạng thì thủy chung không ra khỏi cửa.

Một người ăn cũng không quá nhiều đồ, một bao gạo có thể ăn qua loa một tháng, thời gian dài không ra khỏi cửa cũng không làm người khác chú ý hay cảm thấy kỳ quái.

Người nhà đối diện không tồi, cũng hiểu chừng mực, trừ lần đầu tiên hỏi cô, sau này cũng không qua nữa.

Quý Dạng vui vẻ nhàn hạ.

Nhưng đương nhiên cô cũng không rảnh rỗi.

Không đến một tháng, cỏ lớn nhanh cao đến bắp chân, Quý Dạng vào trong không gian xem thử, đất tuy rằng mềm hơn so với đất ruộng bình thường, nhưng tổng thể so với lúc trước cứng rắn hơn rất nhiều.

Xác nhận xong, cô lập tức dùng ý thức kiểm soát máy cắt cỏ, cắt toàn bộ đám cỏ đã lớn.

Máy cắt cỏ chạy bằng điện, Quý Dạng có hơn mười cái bình ắc quy, trực tiếp dùng bình ắc quy có thể trực tiếp sử dụng thiết bị điện trong không gian, tiện lợi nhanh chóng.

Cắt cỏ xong, cô nghĩ một cái, cỏ đều tự động được thu vào trong không gian tĩnh, sau đó động tác lưu loát chuyển đám gia cầm sang bên này.

Chỗ trống thừa ra, sắp sửa rắc hạt giống cỏ, kết quả phát hiện đất bị bò con bê con cùng lợn con đè bẹp, chỉ có thể lấy cuốc bắt đầu xới đất.

Còn tốt những thứ này chỉ cần dùng ý thức tác động, không cần cô tự thân tiến vào.

Năng suất rất cao, sau một tiếng cô đã xới xong năm mươi mét vuông đất. Đất được xới mềm, nhằm để chắc chắn, Quý Dạng còn tưới thêm ít nước.

Nước dùng tưới cỏ là nước cô ngâm chân mỗi tối, không thêm bất kỳ chất phụ gia nào, để nguội trong không gian sinh mệnh. Vung vẩy vài lần, rất nhanh đất đã hấp thu.

Mà bọn gia cầm bị đổi chỗ cũng rất khoan khoái, chỗ mới có mùi vị cỏ tươi, đất so lúc trước chắc bền không ít, càng thêm dễ chịu.

Hơn hết là dê con cùng bò con, có vẻ đều rất thích cỏ này, cho dù chỉ thừa lại một đoạn rất ngắn, miệng vẫn luôn phồng cố gắng gặm một chút.

Thấy bọn nó như vậy, Quý Dạng cũng rất thành thạo chia cỏ làm hai phần cho chuồng bò và chuồng dê, lập tức đám này xông lên vừa kêu to be he he, mu muu, lại vừa mở lớn miệng gặm cắn cỏ tươi.

Nhất thời đều không thấy sà lại chỗ thức ăn cho gia súc mà cô cho.

Quý Dạng không kìm được nghĩ, nếu không thì cứ nuôi kiểu này trước, bên khác lại chuyên dùng trồng cỏ?

Nhưng thấy qua một tháng thời gian bọn vật nuôi lớn hơn nhiều. Vẫn là bỏ đi, bọn nó ăn ngon ngủ yên trong không gian, nhưng chỗ hoạt động không nhiều, lại lớn thêm chút nữa thì thực ấm ức.

Do vậy đợi thêm nửa tháng để hạt giống cỏ mới trồng lớn lên đến cẳng chân hay bụng, Quý Dạng sẽ quy hoạch lại không gian sinh mệnh.

Một trăm mét vuông đất, ở giữa có một đường phân cách chia làm hai.

Tiếp đó dựa theo kích cỡ, chia thành sáu ô vuông lớn nhỏ không giống nhau, trong đó bò với lợn ở khu lớn nhất, thứ nhì là dê, còn vịt ngỗng hai khu.

Sau cùng là gà, cùng với chim cút và gà rutin.

Cụ thể mỗi phần bao nhiêu mét vuông, Quý Dạng chưa tính toán tử tế, nhưng đảm bảo bọn chúng ở thoáng là được.

Mà lúc này, thiên tai bão tuyết đã tiếp diễn hơn hai tháng.

Nhiệt độ cũng đã giảm xuống đến thấp hơn âm ba mươi độ.

Gió lạnh bão tuyết, người ra ngoài so với lúc trước ít đi rất nhiều. Có người vì nguyên nhân tích trữ không ít vật tư, vì trời rất lạnh, hiện tại ra ngoài thì không thể chịu được, nghĩ ở trong nhà còn có thể ăn một đoạn thời gian, vậy thì không ra ngoài làm gì.

Bởi vì Quý Dạng mỗi ngày ngồi nhìn tại ban công, đã không thể thấy có bao nhiêu thân ảnh ra vào chung cư, nhưng đưa tầm mắt ra xa thì vẫn có thể thấy một số người.

Đến một buổi trưa ngủ dậy, khi mở mắt, cô phát hiện sắc trời âm u xám xịt.

Trời tối nhanh vậy à?

Cô lấy điện thoại ra xem, thấy mới có bốn giờ chiều.

Không đúng nha.

Quý Dạng nhanh bước ra ban công nhìn, Hy Hy đã đứng gần chỗ ban công, đuôi quắp lại, cảnh giác nhìn bầu trời mây đen kéo tới dày đặc.

Lúc trước tuyết rơi, sắc trời cũng chẳng hề âm u, thiên tai bão tuyết dù mang đến hậu quả kinh khủng, nhưng tuyết rơi không phải vậy, lúc này...

Cùng với thời gian qua đi, mắt thường có thể nhìn thấy sắc trời càng ngày càng u tối, cây cối bốn bề tứ phía cũng đang dần lay động. Đến lúc sau tiếng gió gào thét mang đến vô số bông tuyết quét qua, không ít bông tuyết dính trên cửa kính cứ mãi không thể rơi xuống, còn bay vào từ khe cửa cô mở để cho thoáng khí, trong thời gian ngắn ngưng tụ trên đất thành một lớp tuyết.

Quý Dạng vội vàng đóng khe hở đó lại, trong nháy mắt tiếng gió rít bên ngoài yếu đi còn một phần mười, trên kính nhanh chóng tụ một tầng sương mù dày đặc mịt mù, tầm nhìn giảm đi cực nhanh.

Bất thình lình một tiếng "rắc" vang lên lanh lảnh.

Quý Dạng lấy ống nhòm ra nhìn, thấy trong chung cư có một cái cây bị chém ngang, tán cây to như vậy chổng ngược trên đất, rất nhanh đã bị tuyết vùi lấp.

Lại thoáng nhìn qua, cái cây bên cạnh trực tiếp bị thổi bay, gió mang đi, đập vào cửa sổ của một nhà nào đó.

"Bộp--"

"A!"

Tiếng la hét trong khoảnh khắc bao trùm, khiến vô số người khϊếp sợ.

Bão gió tuyết tới!