Quý Dạng trả tiền, nhìn trang web rất nhanh có sự thay đổi, người bán nhận đơn, rồi người giao hàng nhận đơn. Cô nhẹ nhàng thở ra, lại lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho một ít bạn bè quan hệ tốt trong ký ức: [Tớ nghe nói trận tuyết này sẽ rơi hơn nửa tháng lận, nhà các cậu có đủ ăn không?]
Tin nhắn được gửi hàng loạt, rất nhanh đã có Triệu Tinh là người đầu tiên trả lời: [Ơ kìa, con người bận rộn rốt cuộc cũng nhớ đến tớ rồi à]
Quý Dạng: [Thời gian này đúng là rất bận. Nhà cậu có trữ đủ đồ ăn trong một tháng không?]
Triệu Tinh gửi một cái sticker tức giận bốc khói, rồi mới trả lời: [Đủ ăn vài ngày thôi. Mà tuyết rơi lâu như vậy sao?]
Quý Dạng: [Thật đấy, tớ chắc chắn. Hiện tại cậu tranh thủ mua đồ đi, đặt mua về luôn ấy. Không chừng đến lúc sau còn mất điện mất nước, cậu nhớ chú ý]
Người phương nam chưa từng trải nghiệm qua bão tuyết, Triệu Tinh nghe nói mà nửa tin nửa ngờ. Nhưng nghĩ đến Quý Dạng phải đặc biệt gửi tin nhắn nhắc nhở, cô ấy vẫn ra ngoài mua một chút.
Tiếp đó lại có vài người trả lời Quý Dạng, nhưng sẵn lòng tích trữ hàng hóa thì lại chẳng có mấy ai.
Cách một quãng thời gian năm năm, Quý Dạng quả thực không có bao nhiêu cảm tình đối với bọn họ. Nhắc nhở chu đáo xong, cũng không trả lời bản thân gần đây ở chỗ nào, cô tắt điện thoại. Thức dậy là lại bận bịu một hồi.
Tận thế đã tới, việc phải làm tiếp theo đương nhiên là nâng cao năng lực bản thân.
Đời trước một khi cô bắt đầu thì đều là dựa vào hết sức mình liều đến không cần mạng. Về sau đường đời gian nan, mọi người cũng đều vì một miếng ăn mà cũng không cần mạng. Có thể sống tiếp, chủ yếu là do cô mặt dày đi học thêm, không tiếc đưa thức ăn nhờ đại lão chỉ dạy, bên này học được một chút bên kia học được một chút, tìm cho mình một con đường sống.
Mà hiện tại sống lại, tất cả về không. Một thân bản lĩnh cùng cơ bắp của cô, toàn bộ không còn!
Nghĩ nghĩ thấy tim hơi đau.
Vậy phải rèn luyện lại thôi.
Nhưng mà trước khi làm việc này, trước tiên cô phải hầu hạ tốt bé không gian tiểu bảo bối cái đã.
Dọn dẹp vệ sinh, thanh lý chất thải, cho thức ăn cho nước, đều là công việc thường nhật của chăn nuôi.
Chỉ là dọn xong, Quý Dạng phát hiện không thấy chất thải. Ngược lại thấy có không ít hạt giống cỏ mắc vào khe hở trên lưới đã thuận lợi mọc rễ nảy mầm. Đương nhiên so với bên sát vách không có gia súc phá hoại cỏ thì có thể nói là phát triển kém, nhưng tốc độ này đã tính là không tồi rồi.
Quý Dạng là dạng Phật hệ*, đã có nhiều kỳ ngộ như vậy, gặp ít chuyện khó có thể nghĩ ra thì cũng không nghĩ nữa. Để nước cùng thức ăn xuống, xem gà vịt ngỗng từng con vẫy cánh đi ăn. Lại thấy chim cút và gà rutin rớt lại phía sau, khúm núm co lại, cô nhíu mày.
*Là kiểu người không tranh đoạt với đời, thế nào cũng được, mây trôi nước chảy nội tâm sống bình yên.
Hy vọng cỏ có thể lớn nhanh chút. Đến khi toàn bộ đều lớn, cô cũng sẽ chia các loại gia cầm to nhỏ ra nuôi, miễn cho có con bị tranh thức ăn mà ốm yếu đói chết.
Trước mắt thì vẫn tốt. Chim cút với gà rutin chỉ là có chút nhát gan, còn trạng thái tinh thần vẫn rất ổn. Đợi gà nhỏ vịt nhỏ ngỗng nhỏ ba vị đại lão ăn xong, bọn nó mới lập tức chạy tới ăn ngấu nghiến.
Sắp xếp xong không gian, Quý Dạng cũng đánh răng, rồi rửa mặt, lại luộc phần thịt cho Hy Hy ngày hôm nay, pha với sữa dê. Xem nó ăn, bản thân cũng lấy bữa sáng ra ăn.
Ngày hôm qua chăm chỉ đổi lại ngày hôm nay hưởng thụ. Lúc trước cô vất vả tích trữ thức ăn, tích lại đến bây giờ hưởng dụng, ăn một ngày ba bữa, cũng có thể ăn rất nhiều năm.
Thật sự là cực kỳ vui vẻ.
Quý Dạng ôm cốc sữa đậu nành uống một ngụm, não bộ bắt đầu lập kế hoạch làm sao để có thể nhanh chóng rèn luyện bản thân, khôi phục lại tất cả trạng thái đời trước.
-----
Con người có tính trơ lì. Quý Dạng sống lại trở về, bận rộn tích trữ, hận không thể bay qua lại khắp nơi, bận đến chân không chạm đất. Nhưng nhìn tổng thể mà nói thì thân thể lại nhẹ nhõm.
Chỉ cần tiêu đủ tiền, phần còn lại cứ để người có chuyên môn làm.
Đến nỗi mà lần đầu tiên luyện tập, mới được nửa tiếng, ngực và phổi cô đã đau nhức khó chịu. Chống lại sự thống khổ kiên trì được mười phút, mồ hôi đã ướt khắp người.
Điều hòa trong nhà đang bật, lò sưởi cũng đang cháy, nhiệt độ cả căn phòng khoảng 17-18 độ, rất dễ chịu. Quý Dạng cũng không sợ bị cảm, nhắm mắt lại, trong đầu lại không nghỉ ngơi, chìm vào trong không gian.
Cũng không biết cái không gian này ở tình trạng thế nào mà bọn vật nuôi lại sống rất tốt bên trong. Nhưng bản thân cô lại chẳng hề thích ứng được, qua một thời gian, liền cảm thấy hoảng sợ, đâu đâu cũng không có cảm giác an toàn, chăn mền cũng không ngăn được cái loại cảm giác này.
Cuối cùng Quý Dạng cảm thấy có lẽ là do yếu tố môi trường không gian. Cái này chẳng phải thế giới thực, càng giống như là bên ngoài thế giới mở ra một cái không gian trong một chiều không gian kỳ dị. Không có bầu trời, trừ mặt đất dưới chân, những cái khác đều là hư vô, khiến người ta cảm giác tựa như ở trong vũ trụ. Không thể giống cảm giác đặt chân trên mặt đất thật như địa cầu.
Nếu như ở đó trong thời gian dài, tinh thần của cô trong tận thế năm năm vốn cũng không quá bình thường chỉ sợ sẽ phải sụp đổ. Do đó Quý Dạng nghiên cứu tình huống trong không gian xong, bèn quyết định sẽ tận lực không ở trong không gian.
Còn tốt là có thể sử dụng ý thức hành động trong không gian. Như lúc đó cô sắp xếp không gian, dùng ý thức hệt như dùng tay chân làm cả vạn việc rất thuận tiện, cất vào lấy ra đồ đạc lại càng nhẹ nhàng.
Quý Dạng mua rất nhiều thứ, cất trong nhà kho lung tung lộn xộn. Lúc đó để sắp xếp gọn lại cũng phí rất nhiều tâm tư. Đặc biệt là cô còn có chút OCD nhẹ, thích bày biện sắp xếp đồ chỉnh tề ngăn nắp.
Do đó với mười ngàn mét vuông không gian, cô dứt khoát chia thành từng khu.
Khu thức ăn chay, khu thịt, khu đồ ăn vặt, khu đồ hộp chai lọ, khu công nghiệp, khu đồ đông lạnh, khu đồ nóng, khu hàng cồng kềnh...
Từng phần như vậy, đồ đạc thức ăn ở đâu hầu như đều là nhìn phát biết ngay.
Hơn nữa là dựa theo sở thích của Quý Dạng, cô muốn thứ gì, lập tức liền có thể tìm được khu đồ đó. Tìm được thứ mình muốn ở trong đó rồi, chẳng hạn như lúc này cô muốn một bình Lão Can Nương*, đương nhiên là tới khu đồ hộp chai lọ, ý thức quét qua, trong hai giây trong tay liền xuất hiện một cái bình.
*Có lẽ là dầu ớt gia vị gì đó
Cứ sắp xếp như vậy, hiệu suất tìm đồ rất cao, vật tư cùng loại thì chồng lên một chỗ, cuối cùng Quý Dạng cũng tìm ra độ cao tới nóc không gian - hai mươi mét.
Gần bằng độ cao của sáu, bảy tầng lầu.
Đến mức mà kể cả cô tiêu hai trăm triệu tích đồ đủ để sống vài cuộc đời, sắp xếp xong rồi, còn trống một phần ba không gian.
Để không thì thật lãng phí, ham muốn "mua đồ 0 đồng" của Quý Dạng bắt đầu chậm chạp nhúc nhích. Không phải là nghĩ đi tranh cướp tài nguyên sinh tồn, mà là nghĩ tới đồ vật không ai muốn trong thời điểm cực lạnh, như kim loại, thủy tinh, xi măng, vôi, gạch lát sàn, máy tính, điện thoại...
Đôi mắt có thể thấy được, toàn bộ đều có thể túm vứt vào không gian.
Sau sẽ có lúc hữu dụng!
Đương nhiên đó là kế hoạch sau này, hiện tại nói vậy thôi, cô run chân rồi.
Ngày đầu năm mới tuyết rơi không ngừng, đến nửa đêm trận tuyết lại càng lớn, có thể tính như bão tuyết được rồi. Những bông tuyết tựa như lông ngỗng rơi lả tả dày đặc trong không trung, gom góp tích lũy từng chút một trên mặt đất. Tới ngày thứ hai, quần chúng nhân dân mới kinh ngạc phát hiện, tuyết vậy mà đã ngập đến bắp chân!
Tuyết rơi đến mức này, đã hơn mười năm khó gặp một lần.
Vậy nên mọi người càng thêm phấn khích. Thời điểm Quý Dạng tập luyện, bớt chút thời gian tranh thủ lướt điện thoại, thấy trên tài khoản mạng xã hội, các loại app rầm rộ sôi nổi bàn tán toàn bộ đều liên quan đến trận tuyết này.
Cứ như là người người đều ra ngoài chơi trò ném tuyết ấy.
Còn có người trang bị đầy đủ, tìm cái sườn dốc lớn chơi trượt tuyết, khơi dậy một đám bình luận tỏ vẻ hâm mộ.
Chỉ là rất nhanh đã có người phát giác ra điều không ổn.
Làm sao toàn quốc đều có trận tuyết lớn như vậy?
Hơn nữa tuyết cũng rơi mãi không ngừng, còn tiếp tục nữa thì bọn họ đi lại thế nào? Ngay khi kỳ nghỉ xuân kết thúc, bọn họ sẽ không có đường về, sắp không về được nữa rồi!
Người làm công không trở lại làm việc cũng đồng nghĩa không có tiền!
Chi phí nuôi con, tiền nhà tiền xe cũng đều không thể dừng.
Đáng buồn là tuyết chồng chất lên nhanh như vậy, mới có người nói rằng sợ là không thể lái xe trở lại làm việc. Giữa trưa hôm ấy, tin tức từ các sân bay lớn, đường sắt cao tốc tới, ban đầu chỉ là dự báo các loại hành trình sẽ trễ một chút, xong lại có khả năng hủy bỏ.
Hòn đá này rơi xuống tạo nên cả ngàn lớp sóng. Mọi người như ong vỡ tổ.
Người làm công hoảng loạn gần chết, từng người bắt đầu nghĩ cách, nhưng có thể có biện pháp gì chứ? Tuyết lớn như vậy, cho dù là xe hơi cũng không dám đi.
Lốp xe đi trên tuyết không chịu được bao lâu.
Còn có người không tin tà*, nhất quyết lên đường. Không được bao lâu, xe đã kẹt nửa đường. Hoặc là do đυ.ng phải xe khác, nhưng càng là đen đủi vì ngay mùng một đã do tuyết lớn mà gặp tai nạn xe cộ, trực tiếp mắc kẹt tới hiện tại, qua hơn hai mươi tư tiếng đồng hồ rồi.
*"Không tin tà ác có thể chiến thắng chính nghĩa", chỉ một số người kiên định đi theo suy nghĩ, cách làm của mình để thay đổi được người, hoàn cảnh, tầm nhìn.
Lại thấy phí vận chuyển giờ đã lên đến năm mươi, sáu mươi tệ. Rất nhiều người đều kêu ca phàn nàn trên mạng, lập tức bị những tấm hình làm tắt tiếng. Trong bức hình, xe điện của nhân viên giao hàng hoàn toàn không thể dùng, rất nhiều người dựa vào hai chân mà chạy qua chạy lại giao hàng tới tận nhà.
Những người vừa phàn nàn giờ lúng túng ngậm miệng, chỉ có thể đành chịu vậy thôi, lựa chọn mua ít đồ ăn về tự mình làm cơm.
Ngày thứ ba, trận tuyết lớn vẫn cứ tiếp tục.
Trừ vài lúc thỉnh thoảng rơi nhỏ lại một chút, cho mọi người nảy sinh hy vọng rằng nó sẽ dừng. Song trận tuyết lại lớn hơn, vô tình mà nói cho tất cả biết, nó sẽ không dừng!
Ban đầu dự báo thời tiết chỉ là ba ngày tuyết lớn, hiện tại lại nhanh như chớp biến thành bão tuyết. Lướt xuống phía dưới giao diện trang web, là hoàn toàn đã không thấy có khả năng thời tiết sẽ khác.
Cảnh báo thời tiết khắc nghiệt từng cái lại từng cái nối đuôi nhau kéo tới, cách dùng từ cũng là một lần so với một lần lại càng thêm nghiêm trọng. Nhiệt độ cũng không tiếng động lặng lẽ giảm từng chút một. Đến nỗi không ngừng có người cầu xin sự giúp đỡ vì ống dẫn nước trong nhà đóng băng, dừng nước rồi.
Nhưng thời điểm thế này thì ai có thể giúp đỡ?
Ai cũng trong tình trạng ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao nghĩ tới mang cọc cho rêu? Bản thân mình còn chưa lo xong, hoặc là tự mình ra ngoài mua nước, hoặc là bỏ ra một số tiền lớn để nhân viên giao nước tới thôi.
Tình huống càng ngày càng khó khăn khiến trên toàn mạng lòng người hoang mang sợ hãi.
Giọng điệu trên mạng dần dần trở nên cáu kỉnh gắt gỏng, từ phàn nàn thời tiết, biến thành trách cứ Chính phủ, vì sao không dọn tuyết? Vì sao không toàn lực xử lý?!
Lấy tiền thuế của dân rồi ăn hại vậy à?!
Tiếp đó đã có các loại hình ảnh video đội nhân viên công tác của Chính phủ cầm xẻng xúc tuyết xuất hiện, trấn an dân chúng.
Lại lúc sau là người tỉnh táo bình tĩnh có lý trí khuyên giải.
Tuyết này, ngay cả khi rắc muối cũng vô dụng, trừ xe tuyết thì đều không thể dùng.
Chính phủ đã tận lực rồi.
Dư luận ồn ào cãi nhau, chưa tới hai ngày đã lắng lại, chửi mắng thì cũng không có ai mắng nữa, bởi vì có người nhạy bén phát giác ra có gì đó không đúng.
Những năm nay tai nạn thảm họa lớn lớn nhỏ nhỏ nhiều không kể xiết. Hạn hán, lũ lụt, bão tuyết, cháy rừng các loại luân phiên xảy ra, lời đồn là ngày tận thế phần lớn người đều vẫn luôn một mực không nghe không tin, chủ yếu là mua muối mười năm cũng không ăn hết.
Nhưng lần này toàn quốc, thậm chí toàn cầu có bão tuyết lớn. Rất ít người bắt đầu chuẩn bị, những cái khác thì không nhắc tới, trước tiên phải mua đồ ăn để cả nhà có thể ăn trong vài tháng đã.
Ngược lại hiện tại thời tiết lạnh giá, đồ ăn để một thời gian sẽ không bị hỏng.
Quý Dạng ở bên này nhận được ít tin nhắn, phần lớn đều là cảm tạ cô, còn có số ít người muốn nghe ngóng tin tức, muốn biết liệu có phải qua nửa tháng là bão tuyết sẽ dừng không.
Quý Dạng chữa lại: [Nói là ít nhất nửa tháng, nhưng xem tình huống này, đoán chừng sẽ không chỉ có vậy]
Những cái khác cô cũng không nói.
Đọc câu này, sắc mặt người phía bên kia không tốt lắm, lúc sau thở dài một hơi, tiếp tục đi tích hàng.
Triệu Tinh thì là vạn phần hân hoan vui vẻ: [Đm, chị em à, tin tức cậu thật chuẩn, thấy tuyết rơi người tớ cũng đơ ra, còn may là đã tích trữ chút thức ăn]
[Cậu không biết hiện tại giá thức ăn tăng vọt thế nào đâu, hơn hết là phí vận chuyển, một lần phải hai trăm tệ, thật đáng sợ!]
Quý Dạng cũng không ngoài ý muốn một chút nào, chỉ nhắc nhở cô ấy: [Không cần để ý mấy thứ đó, có thể mua thì mua nhiều chút. Nhưng cũng đừng quá lớn lối. Gần đây tớ thường xuyên thấy ý kiến bàn luận về tận thế, nếu trong tận thế người khác biết được nhà cậu có vật tư, thì xong rồi đấy]
[Hahaha, giai đoạn nổi loạn của cậu lại tới à?] Triệu Tinh không hề tin, ngược lại cười nhạo.
Quý Dạng cũng không nói nhiều, điểm đáo vi chỉ*.
*Lúc nói chuyện chỉ cần chạm tới biên giới của chủ đề, không bàn sâu về nó, nhưng là để đối phương sáng tỏ ý đồ (hàm súc, ra hiệu)
Triệu Tinh bọn họ có thể đi tới bước nào, vậy phải tự xem bọn họ.
Vất vả một đời, cô chỉ muốn để bản thân được thoải mái. Đến mức mà với những người khác, nhắc nhở xong rồi thì còn lại không nằm trong phạm vi suy xét của cô nữa.