Thiên Tai Cầu Sinh

Chương 5

Khúc nhạc đệm này, ngược lại là một lần nhắc nhở Quý Dạng.

Quý gia còn có rất nhiều tiền, thiên tai tới đều lãng phí hết, còn không bằng góp vào cho cô nâng cấp không gian.

Vật tư cần thì tích trữ cả rồi, nhưng còn ngọc thạch nữa.

Quý Dạng thật sự cảm thấy không gian còn có thể tiếp tục nâng cấp, chỉ là số lượng ngọc thạch chưa đủ, còn chưa đến thời điểm năng lượng thay đổi dẫn đến biến đổi về chất.

Nghĩ vậy nên cô lại mượn chuyện này làm cái cớ, gọi điện thoại cho ông Quý.

"Con vừa gặp Quý Tư Nguyệt, em ấy nói mình đi ăn cùng khách hàng. Bố, con không nhớ đã đồng ý để Quý Tư Nguyệt vào công ty đâu?" Quý Dạng giả vờ giận dữ chất vấn.

Khuôn mặt lại lạnh nhạt.

May mắn không phải mặt đối mặt, nếu không cô cũng chịu. Thật khó diễn bộ dạng ngốc bạch ngọt thể hiện sự kiêu ngạo đố kỵ.

Quý An Phong đương nhiên chẳng phải loại người tốt lành gì, vì có tật giật mình mà tháng trước đã chuyển cho cô một chục triệu. Bây giờ lại để Quý Dạng mượn cơ hội. Ông ta phẫn nộ nói: "Sao lại phải giải thích với con? Công ty này vẫn là ông đây làm chủ!"

Quý Dạng không cam lòng ở thế yếu: "Đúng vậy, bố làm chủ, vậy lúc trước ký vào thỏa thuận chẳng lẽ là để làm cảnh? Hay là hiện tại con nên tiếp quản số cổ phần của bố nhỉ?!"

"Con làm phản rồi!" Quý An Phong càng giận dữ.

Chỉ là giọng lại có chút yếu.

Quý Dạng thấy vậy liền rèn sắt khi còn nóng: "Tết là sinh nhật con, một chút biểu hiện thôi bố cũng không có, bố còn đang tức giận với con như vậy sao?!"

Quý An Phong nghẹn lời, ngập ngừng hắng giọng một cái: "Mấy hôm nay bố rất bận, con biết dù Tết thì cũng cần duy trì khách hàng mà..."

"Con thiếu tiền." Quý Dạng đổi giọng, suýt chút nữa khiến Quý An Phong cắn phải đầu lưỡi.

"Sao lại thiếu tiền rồi?!" Quý An Phong không thể nhẫn nhịn nữa oán giận.

Nhà bọn họ có tiền, nhưng cũng không phải những nhà giàu nứt đố đổ vách đó, mục tiêu dùng tiền luôn là cố gắng ít nhất có thể, vốn lưu động cũng có hạn.

Quý Dạng tỏ vẻ giận đến mức thở hổn hển, nói: "Con không vui nên đi mua sắm, tiêu cũng gần hết tiền mua một cái du thuyền. Ban đầu còn nghĩ mua được rồi là xong, kết quả tiền không đủ, hiện tại phí bảo dưỡng gì đó cũng sắp không thể duy trì rồi! Bố lại chuyển cho con hai chục triệu."

"Ông đây đúng là thiếu cô!" Quý An Phong mỉa mai. Nhưng Quý Dạng có yêu cầu so với không muốn gì sẽ dễ đối phó hơn. Ông ta tức giận xong rồi còn nói: "Đây là lần cuối cùng trong năm nay!"

"Được." Quý Dạng lập tức dừng cuộc gọi, không muốn qua lại nhiều thêm một câu.

Bỏ lại Quý An Phong bên kia bị dứt khoát cúp máy, mặt trầm xuống.

Có ngực nhưng mẹ nó vẫn là con ranh con.

Quý Dạng không có biện pháp quản được ông ta, nhưng trong lúc đợi tiền về, lập tức gọi điện trước cho mấy người hướng dẫn Myanmar, thể hiện rằng bản thân gần đây muốn thử học điêu khắc, bảo bọn họ giúp mua ít ngọc cẩm thạch qua.

Lần này không muốn cắt đá thô, mà toàn bộ là ngọc thạch đã cắt.

Chất lượng cũng phải thật tốt.

Những người hướng dẫn đều tỏ ra nhất trí: Tốt, không vấn đề! Nhất định sẽ chọn cho cô những miếng ngọc tốt nhất!

Cúp điện thoại, mỗi người đều nhảy nhót vui mừng.

Tiền của nhà giàu thật dễ kiếm.

Không có thời gian bay qua lại nên chọn hàng từ xa, trung gian này có thể chênh lệch giá, bọn họ sẽ lãi to!

-----

Ngày thứ hai Quý Dạng qua gọi video chọn ngọc thạch, mỗi lần mua năm sáu triệu, tổng cộng bốn lần, tiêu gần hết tiền trong tay mới ngừng.

Những miếng ngọc thạch này sẽ được gửi qua đường hàng không tới đây.

Bản thân Quý Dạng cho rằng cũng phải đợi tới ngày thứ ba, ai ngờ hơn năm giờ chiều hôm nay, đã có người chuyên trách tới giao hàng trước cửa.

Hiệu suất cao đến mức khiến cô phải tán thưởng, tiền này tiêu không oan uổng rồi.

Cô cho ngọc thạch vào trong không gian. Quý Dạng còn đang cho rằng vẫn sẽ không có phản ứng gì, không ngờ vừa để vào, ngọc thạch biến mất, thay vào đó một luồng ánh sáng xuất hiện trước mắt cô bên cạnh không gian trữ vật!

Quý Dạng đứng hình, một lúc sau mới tập trung tinh thần nhìn qua, phát hiện ở chỗ hư vô bên cạnh không gian tĩnh xuất hiện một cái ruộng khoảng một trăm mét vuông!

Voãi?!

Tiến hóa thành không gian sinh mệnh rồi?!

Một trăm mét vuông đất trồng bên cạnh mười nghìn mét vuông không gian tĩnh, trông vô cùng nhỏ bé, nhưng lại không dễ dàng có thể phớt lờ.

Quý Dạng theo bản năng nghĩ, vậy là cô có thể vào trong không gian rồi?

Lúc trước có không gian trữ hàng tĩnh nhưng bản thân cô không thể vào được, vì để nghiệm chứng, cô còn dùng điện thoại đã ngắt mạng quay video, sau khi ý thức cô tiến vào không gian, người vẫn còn nằm trên giường.

Bây giờ cô lại lần nữa đem điện thoại đã ngắt mạng lấy ra, dùng chế độ quay video, sau đó nhắm mắt lại thử vào trong không gian.

Trong đầu nhói lên một chút giống như bị kim châm vậy, theo sau đó là cảm giác mất trọng lượng.

Sau một giây, mông cô đã đặt trên nền đất mềm ẩm.

Quý Dạng sững sờ đứng dậy, trên mông còn có chút ẩm ướt. Cô tùy tiện phủi phủi, thấy trên tay dính đất khô màu nâu đậm, nhìn qua thì rất màu mỡ, chóp mũi còn có thể ngửi thấy mùi đất ẩm thoang thoảng.

Đất tốt như vậy, trong tận thế lại không thể thấy nữa.

Nếu là dùng để trồng trọt, nếu lớn hơn chút nữa thì còn có thể nuôi trồng nhân giống, vậy đại biểu sẽ có tài nguyên ùn ùn liên tục không ngừng về tay, cho dù là nó nhỏ!

Quý Dạng thám thính vùng biên giới, chạm vào một bức tường vô hình chắn ở phía trước, hình thành một mảnh đất khép kín nhưng thoáng khí sáng rõ.

Ý thức cô cũng không vươn ra tới bên ngoài, nhưng thấy được nơi đó giống như một mảnh hư vô, có chút tương tự cảm giác ở trong vũ trụ, lại có một chút đáng sợ.

Quý Dạng xoa xoa cánh tay.

Nhưng mà cho dù là cái dạng này, đôi mắt cô vẫn cứ càng nhìn càng sáng lên. Chủ yếu là không gian mới xuất hiện này thật xịn xò!

Có thể sinh ra tài nguyên, so với không gian tĩnh đơn thuần thì hữu dụng hơn nhiều.

Mà hạt giống cô đều có!

Điều đáng tiếc duy nhất là hiện tại đếm ngược tới thiên tai còn có 4 ngày, không gian tạm thời không có biện pháp tiếp tục mở rộng.

Ngày mai là giao thừa, ngày kia là Tết âm lịch, ngày kìa kết thúc đếm ngược, bão tuyết ập đến.

Thời điểm này, cho dù là thị trường đổ thạch, cũng sẽ ngừng kinh doanh.

Vả lại cô cũng không dám rời khỏi nhà trong thời gian này, lỡ thiên tai tới trước thời gian dự kiến, cô sẽ rất khó trở lại.

Mà cũng không sao, cô vẫn còn cơ hội.

Quý Dạng bình ổn tâm tình đang phấn kích, ra khỏi không gian, lại có cảm giác mất trọng lượng khoảng một giây, cô rơi xuống giường.

Ngay tức khắc lại kinh hoảng nhảy lên.

Giường của cô!

Chăn của cô!

Tuy nhiên đã muộn một bước, trên giường lung tung lộn xộn dính đất, một thân đồ ngủ của cô cũng là một mớ hỗn độn.

Sau này nhất định phải nhớ sẽ không vào trong không gian lúc bản thân còn đang ở trên giường nữa.

Quý Dạng dừng quay video, xem qua nội dung một lần, thấy rằng sau khi cô vào trong không gian, thân ảnh của cô trên giường đã biến mất.

Xóa đoạn video, để điện thoại vào không gian, cô bắt đầu lúng túng đổi quần áo, đổi vỏ chăn, quét dọn, lau nhà.

Dọn dẹp làm mới phòng cho gọn gàng sạch sẽ xong, cô mới khoan khoái nằm lên giường. Ý thức chìm sâu trong không gian, tìm hạt giống cỏ lấy ra một phần, gieo trên đất trồng.

Đất xốp mềm ẩm ướt lại màu mỡ, hoàn toàn không cần xới đất.

Bây giờ trồng cỏ, là để cỏ có thể bám chặt đất, lớn lên càng nhanh càng tốt, trước khi nhiệt độ hạ thấp cô còn có thể chân chính thả ít gà vịt bò dê.

Nếu có cái ao, còn có thể nuôi trồng ít thủy sản.

Mặc dù cô mua không ít đồ, nhưng nuôi trồng được đồ tươi như vậy, đồ đông lạnh sao có thể so?

Nếu sớm biết không gian có thể phát triển thành không gian sinh mệnh, cô khẳng định sẽ không lãng phí nhiều thời gian trữ hàng như thế. Lấy chút ít đồ, còn thời gian rảnh có thể ra ngoài mua ngọc thạch cho không gian càng đáng giá hơn.

Nhưng trên đời làm gì có giá như.

Tâm tình Quý Dạng vẫn còn tốt, mất mát một chút thế thôi. Điều chỉnh lại một chút, so với đời trước, cô đã đủ may mắn, còn lại thì đi bước nào tính bước đó vậy.

-----

Khi thời gian đếm ngược 5 ngày.

Quý Dạng ban đầu định nhàn nhã thong dong mà sống, lại lần nữa có nhiệm vụ mới.

Không gian sinh mệnh xuất hiện, khiến cô không thể chờ được nóng lòng muốn làm chút gì đó, gieo không ít hạt giống cỏ trong không gian. Qua một buổi tối, đã thấy toàn bộ nhú mầm, cho chút thời gian, khẳng định sẽ lớn nhanh vùn vụt!

Thực vật thì không cần lo, các loại mầm non hạt giống đã chuẩn bị chu đáo trong không gian, có thể tùy thời tận dụng.

Nhưng động vật thì không.

Hiện tại phải mau mua ít gia súc gia cầm về nuôi, miễn cho cực lạnh tới, tuyệt chủng mất thì sẽ rất khó kiếm.

Chỉ nghĩ nghĩ vậy thôi cũng làm Quý Dạng thấy vui vẻ, vì vậy cô đặc biệt có lòng dậy thật sớm, tìm kiếm trang trại chăn nuôi đa dạng các chủng loại nhất thành phố Trường Nam.

Cô không tính tham quá nhiều, lựa chút ít nuôi là được.

Hiện tại mạng lưới Internet còn cường đại, rất nhanh Quý Dạng đã tìm thấy một trang trại chuyên nuôi gà vịt ngỗng. Thấy nơi cần đến, Quý Dạng có chút vui vui, có loại cảm giác giống như thấy người quen cũ.

Đời trước khi tìm kiếm vật tư, cô đã ghé thăm nơi này rất nhiều lần, chủ yếu là vì tuyết lớn đến bất ngờ, rất nhiều động vật chết lạnh, nhưng cũng rất nhiều con đã chạy.

Không ít gia súc gia cầm không chạy được xa thì chết lạnh ở mấy chỗ gần đó, khi ấy cần có nhân lực lục soát khắp chỗ, vận may tốt thì có thể tìm được một con gà, như vậy là lại có thể "qua một năm" rồi.

Đương nhiên này chỉ là ngày trước, đợi đến lúc sau, mấy trại nuôi gia súc đều bị lục tung, người hận không thể đào cả ba thước đất đông cứng bên trong lên, nhưng hiển nhiên sẽ không có thứ gì cả.

Quý Dạng không dùng định vị dẫn đường, theo thói quen cứ thế tiến tới trại chăn nuôi trong kí ức.

Nghe nói cô muốn tới, nhân viên đều là khóe miệng giật giật: "Thực ra muốn lấy vài con thôi thì cũng không cần tới đây."

Quý Dạng: ...

Cơ mà đã đưa tiền thì là thượng đế. Nhân viên vừa lúc có thời gian rỗi, còn mang cô đi chọn chọn lựa lựa: "Chẳng qua gà vịt ngỗng, chim cút, gà rutin của chúng tôi ở đây đều rất được yêu thích! Đặc biệt là mấy con gà rutin, đừng nhìn cái đầu nhỏ, nhưng đẻ trứng thì đặc biệt siêng, mà lại không thích kêu, gà bình thường còn không được vậy. Đương nhiên nếu cô muốn gϊếŧ ăn thịt, chúng tôi có thể giúp bỏ lông."

Quý Dạng mắt sáng lên gật gật đầu, cô thích loại gia cầm biết điều như vậy, nhưng nghe đoạn sau lại vội lắc đầu.

Trước tiên không cần sốt ruột, không vội.

Cô không phải mua để ăn.

Nếu là không tiện nuôi, tệ nhất là để trong nhà, trước tiên dùng rào gỗ nhốt một chỗ, đợi trồng cỏ lớn rồi lại cho sang.

Những thứ khác thì không nhiều, nhưng thời gian của cô thì cực nhiều, có thể chầm chậm dùng.

Nhìn một cái, Quý Dạng rất nhanh đặt hàng: "Mỗi loại đều lấy mười con, hai con công, tám con mái, cứ chiếu theo tỉ lệ này."

Nhân viên ngược lại sửng sốt: "Nhiều như vậy? Nơi cô ở nuôi được không?"

Cô bị lay động một chút. Nhỡ bị hàng xóm phàn nàn, bọn họ sẽ có thể tới tìm phiền phức hay không?

Nhưng Quý Dạng không dao động: "Có thể!"

Được mà.

Nhân viên dùng hộp giấy đóng gói toàn bộ con non lại, đặt lên xe cô, còn mời chào: "Thức ăn cho mấy bé chúng tôi nuôi ở đây cũng đều rất tốt, gà nhỏ ăn được, có thể bảo quản lâu dài, sẽ phát triển vừa béo vừa khỏe!"

Quý Dạng: "Mua!"

Cô vung tay trực tiếp mua theo năm.

Nhân viên hăng hái mời chào, cảm thấy người này rõ ràng là điệu bộ nhà giàu mới nổi, lại tỏ vẻ bất lực: "Có phải có chút quá nhiều không?"

Quý Dạng cười cười, nhưng cô kiên trì, đối phương cũng là cười ha hả đồng ý.

Mua gà vịt cùng thức ăn cho chúng xong, cô lại bảo chỗ cần chuyển hàng tới cho bọn họ. Quý Dạng không thể không cảm thấy mừng, tuy rằng đã kết thúc hợp đồng với người thu hàng hóa, nhưng nhà kho thì chưa hết kỳ hạn.

Nếu không thì không biết mấy bao thức ăn phải vận chuyển đi đâu nữa.

Lúc trước cô vậy mà hoàn toàn không nghĩ tới việc mua thức ăn cho vật nuôi.

Cô trực tiếp đưa chìa khóa cho nhân viên, để bọn họ gửi lại sau, chìa khóa cứ đặt ở góc cửa không cần quản, Quý Dạng lái xe về trước.

Cô muốn thử xem những bé động vật nhỏ này có thể sinh tồn như bình thường ở trong không gian hay không.

Đương nhiên quan trọng nhất là ngăn cách cho chúng một phần không gian.

Ngoại trừ những con gà vịt ngỗng này, Quý Dạng còn tính mua ít thỏ, các loại lợn bò dê. Những con gia súc này có lớn có nhỏ, rõ ràng cũng không thể nuôi hết ở một chỗ.

Vì thế đang lái xe từ trại chăn nuôi trở về được nửa đường, cô dừng xe nghỉ nửa ngày. Thời gian này, ý thức cô vào trong không gian kiếm những tấm gỗ, chia một trăm mét vuông làm hai.

Một bên dùng để trồng cỏ, bên còn lại tạm thời nuôi thả gia súc gia cầm.

Đồng thời lại lần nữa chia khu vực chăn nuôi làm hai, một bên nhiều một bên ít. Cùng lúc đó dùng dây thép quấn những tấm gỗ thành lưới thép, để mấy con này không chạy loạn qua.

Làm xong toàn bộ rồi, Quý Dạng quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi sau xe còn có tiếng líu ríu của mấy con gà vịt nhỏ, nhặt từng cái thùng một lên, nghĩ một cái, thùng xuất hiện tại không gian sinh mệnh.

Ý niệm của cô dùng lực, thùng đổ xuống.

"Chíp!" Bé gà con bị sốc nên kêu ra tiếng.

Tiếp theo là tiếng vịt con, ngỗng con kêu.

Nhưng rất nhanh, con đầu tiên chạy ra.

Ngó cảnh vật bên ngoài thùng, ló đầu ra nhìn vài giây xong, chạy chạy khoan khoái vẫy đôi cánh nhỏ và mổ xuống đất.

Quý Dạng: ...Cỏ mới trồng của cô!