Cho đến khi ánh mắt của anh ta nhìn thấy người phụ nữ đáng yêu như thỏ kia đi tới, anh ta không nói gì nữa, cũng giống như Đồng Quan Nguyệt, chờ cô tới gần.
"Hai vị đội trưởng, vất vả rồi, tôi là Đinh Hiểu Manh, uống chút nước đi."
Đinh Hiểu Manh không xác định bọn họ có nhận bình nước của mình hay không, nhưng chỉ cần nhận, sau khi uống nước, cô tự tin nhất định có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng hiếu kỳ của bọn họ.
Nước có thể khôi phục dị năng, loại kinh ngạc và khát vọng này đối với dị năng giả trường kỳ tác chiến bên ngoài mà nói, hẳn là lực hấp dẫn trí mạng.
Cô không nhiều lời.
Đồng Quan Nguyệt và Giang Hạo cũng không tiếp nhận bình nước của cô ngay, tuy rằng hai người đều có hảo cảm đối với người phụ nữ trước mặt này.
Làm bộ đội đặc chủng, lại là người dẫn đội ra ngoài nhiệm vụ, ý thức cảnh giác là tất không thể thiếu.
Nhưng bọn họ cũng không tưởng tượng được lý do đối phương hại bọn họ, cũng không có cảm giác rõ ràng đối phương có tâm tính tính kế bọn họ.
Đinh Hiểu Manh đưa bình nước, không nói gì nữa, ánh mắt không né tránh, gương mặt mang ý cười, lặng lẳng nhìn bọn họ.
Cô biết hai người này đang tìm hiểu cô, cô cũng không có ác ý, đương nhiên cũng không sợ bọn họ nhìn chăm chú.
"Cảm ơn, tôi là Đồng Quan Nguyệt."
Đồng Quan Nguyệt nhận lấy bình nước của Đinh Hiểu Manh, không chút khách khí uống một ngụm.
Thời tiết nóng như thế, nước bây giờ là trân quý, bọn họ cũng sẽ không lãng phí.
Làm đội trưởng như bọn họ cũng không có ngoại lệ, phân lượng nước cũng không nhiều. Đinh Hiểu Manh là dị năng giả hệ thuỷ, anh cũng không lo lắng về việc cô bị thiếu nước sau khi chia sẻ nước cho họ uống.
Mới vừa uống xong, Đồng Quan Nguyệt liền cảm thấy có chỗ khác biệt, nước Đinh Hiểu Manh cho anh uống không chỉ là lạnh mát, còn có một chút ngọt ngào.
Càng kinh ngạc chính là, nước uống vào trong bụng tựa hồ còn có năng lượng, cảm giác mệt mỏi hai giờ hành quân đã biến mất.
Hơn nữa òn liên tục phóng thích tinh thần lực, khiến cho dị năng hệ tinh thần đang suy yếu cũng chậm rãi khôi phục.
Bất luận Đinh Hiểu Manh có dụng ý gì, ít nhất cô đang bày tỏ thành ý của mình, còn là thiện ý, anh càng có hảo cảm với cô.
"Lão nhị, lấy bình nước ra."
Bình nước của Giang Hạo lúc này đã sớm trống không, sau khi dừng lại anh ta còn chưa kịp đi múc nước.
Nghe được lời anh cả nói, anh ta liền lấy ra bình nước của mình không chút do dự.
Bốn người bọn họ là anh em đã trải qua vô số lần sinh tử gắn bó cùng nhau, anh cả sẽ không hại anh ta.
Đồng Quan Nguyệt không chút khách khí đổ nửa bình nước của Đinh Hiểu Manh vào bình nước của Giang Hạo.
"Đinh tiểu thư có việc gì thì cứ nói thẳng."
Cho Giang Hạo một nửa nước, số nước còn lại Đồng Quan Nguyệt cũng nhận, tuyệt đối không có ý trả lại cho Đinh Hiểu Manh.
Đinh Hiểu Manh nhìn hành vi của anh, cũng không nói gì, chỉ một khắc kia, cô đã biết không ai có thể ngăn cản sự hấp dẫn của Linh Tuyền.
Thậm chí đối với hành vi của Đồng Quan Nguyệt cô cùng rất là đồng ý, thời tiết ác liệt như thế, nước quý giá như thế, người thông minh làm sao có thể buông tha.
Sau khi nghe được Đồng Quan Nguyệt nói như vậy, cô càng cảm thấy vui vẻ.
Giao tiếp với người thông minh đúng là rất thoải mái.
"Nhiệm vụ lần này mong Đồng tiên sinh chiếu cố tôi nhiều hơn."
Ngoại trừ khiến cho bọn họ chú ý, đây cũng là nguyên nhân Đinh Hiểu Manh chấp nhận bại lộ bí mật.
Cô hiện tại chỉ là một người không có lực công kích, những hộ vệ kia nhìn đáng tin cậy, nhưng so với hai người trước mắt mà nói, vẫn là bọn họ có cảm giác an toàn hơn.
Hơn nữa, trải qua thời gian dài tiếp xúc với nhau, cô cũng có thể hiểu rõ bọn họ hơn, sau khi trải qua chuyện của Khương Thiệu Kiệt và Khâu Tinh.
Đinh Hiểu Manh càng tin tưởng rằng thiên hạ rộn ràng đều vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi mà đi.