Xuyên Qua Mạt Thế, Được Bốn Chồng Cưng Chiều

Chương 23

Không còn cách nào khác, cơ thể này đã bị đói quá lâu, quá gầy, thể chất quá yếu.

Hai ngày nay trời mưa axit, cô đã lén ăn rất nhiều thức ăn, tất cả đều là thực phẩm đã chế biến sẵn được lưu trữ trong không gian.

Cô cũng đã sử dụng linh tuyền, dù trông không còn gầy như bộ xương nữa, và làn da cũng tốt hơn rất nhiều.

Hiện tại, cơ thể của cô chưa phục hồi hoàn toàn như trước, nhưng các đường nét trên khuôn mặt rất đẹp, chỉ là thường ngày tóc tai bù xù, có lẽ là do người chủ cũ cố ý làm như vậy.

Đôi mắt đen láy của cô như chứa đựng một vẻ quyến rũ khó nắm bắt, ánh mắt lấp lánh như dải ngân hà.

Đôi lông mày cong nhẹ như trăng non, dài và cong vυ't, mũi cao, tinh tế và có độ sắc nét cao, đôi môi nhỏ như quả anh đào hồng hào, đôi môi hồng tựa như trong suốt.

Khuôn mặt hình trái lê, làn da trắng mịn phát ra ánh sáng quyến rũ, phải nói rằng linh tuyền thực sự rất tốt, chỉ là cô vẫn quá gầy.

Tuy nhiên, khi nhìn ra phố, cô nhận thấy có rất nhiều người gầy như que củi. Có một điều mà Đinh Hiểu Manh không hiểu được, là nguyên chủ và cô trong thực tế có gương mặt quá giống nhau.

Trong thời tận thế, nhân tính có bao nhiêu đáng sợ, đối với người đã xem qua không ít tiểu thuyết như Đinh Hiểu Manh thì ít nhiều vẫn hiểu rõ, cô cũng không muốn tự tìm thêm rắc rối.

Bây giờ công việc đã hoàn thành, cô có đủ vật tư trong không gian để tự nuôi sống bản thân, không định đi dạo phố hay làm gì khác nữa.

Khi cô chuẩn bị quay lại, nhìn quanh thấy những người vội vã, cảm giác xa lạ khiến cô bất an.

Một nỗi sợ hãi đối với điều chưa biết.

Cô đổi hướng, quyết định đi dạo quanh, lắng nghe và quan sát nhiều hơn để khám phá.

"Anh cả, nhiệm vụ lần này mang theo em đi, em cam đoan không gây rắc rối."

Một thanh niên cao gần 1m90 với giọng nói ngọt ngào đuổi theo một người đàn ông cũng cao gần bằng nhưng trông trưởng thành hơn, nói.

"Không gây rắc rối?"

Giọng nói trầm, nghe thoáng qua có vẻ ấm áp, nhưng nghe kỹ lại khiến người khác cảm thấy như đang toả ra khí thế khiến người ta cách xa ngàn dặm.

"Lần trước, đó không phải lỗi của em, em đang kiểm soát dị năng nướng thịt thì người phụ nữ đó đột nhiên lao từ phía sau vào và ôm em, muốn lợi dụng em.

"Em còn chưa kết hôn, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài thì sao, em cũng không nghĩ nhiều, chỉ là phản xạ đã đá cô ấy một cái."

"Chuyện này có thể trách em sao?"

Tề Tiểu Đao cảm thấy mình thật sự rất oan uổng, so với Đậu Nga còn oan hơn, người phụ nữ kia muốn cưới anh cả bọn họ, nhưng lại không dám.

Ỷ vào chuyện mình là dị năng giả hệ nước, đã thăng cấp lên bậc ba, nên cô ta nghĩ mình thật lợi hại, bình thường trong chiến đội rất kiêu ngạo.

Lần trước còn quá quắt hơn, cô ta nghĩ rằng nếu làm hỏng danh dự của anh ta thì cô ta có thể làm gì tùy ý.

Không nhìn lại xem bản thân mình thế nào. Phụ nữ có thể không xinh đẹp, cũng có thể không có dáng đẹp, nhưng ít nhất phải biết nhìn nhận tình thế chứ.

Cô ta bị mù sao? Không thấy được sự khinh bỉ và chán ghét trong ánh mắt của anh em họ à? Còn hại mình bây giờ bị anh em cấm túc nghiêm ngặt trong căn cứ.

Đinh Hiểu Manh nhìn hai người đi tới trước mặt, vừa đi vừa nói, cô cũng không cố ý đi thăm dò nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ.

Chỉ là giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi kia hơi to, nên phản xạ tự nhiên khiến cô quay đầu nhìn qua.

Ở thế giới xa lạ này, trong hoàn cảnh không biết gì, cô không muốn gây rắc rối. Vì vậy, dù đi trên phố, cô cũng không tò mò nhìn ngó xung quanh.

Đợi đến khi hai người đến gần, Đinh Hiểu Manh mới thấy rõ vẻ mặt hai người, người đàn ông được gọi là anh cả có vẻ ngoài ôn hòa, lịch thiệp.

Nhìn anh ta đi qua, Đinh Hiểu Manh cảm thấy một sự quen thuộc khó tả.