Sau một cuộc điện thoại, Đinh Hiểu Manh thấy rất hài lòng. Đối tác bên kia không trách cứ gì việc cô không đúng hẹn mà còn vui vẻ khi nghe tin cô muốn bán công ty. Thậm chí, họ nhanh chóng đề nghị mua lại với giá thị trường. Sau khi thỏa thuận, cả hai đã ký bản hợp đồng điện tử, sau đó hẹn gặp mặt giao dịch.
Tiếp theo, cô liên hệ với một công ty môi giới nhà đất. Nếu Khương Thiệu Kiệt đã phản bội, cô không việc gì phải giữ căn nhà mà hắn đã làm ô uế. Bán nhà đi để lấy tiền có lẽ là cách tốt nhất. Còn việc sau này hắn có phải ngủ ngoài đường hay không, cũng không liên quan gì đến cô.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Đinh Hiểu Manh quyết định đi tắm và nghỉ ngơi. Từ sau khi bố mẹ qua đời, mỗi ngày cô đều bận rộn, chưa từng có một giấc ngủ ngon.
Cô đã từng muốn giữ gìn công ty vì đó là tâm huyết của bố mẹ, nhưng bây giờ, cô chỉ muốn nghỉ ngơi.
Sáng mai, cô sẽ tìm cách lấy lại số tiền đã cho Khâu Tinh mượn, rồi rời khỏi thành phố này. Cô tin rằng, nếu bố mẹ còn sống, họ cũng sẽ hiểu cho quyết định của cô.
“Manh Manh, Manh Manh, tỉnh tỉnh…”
Mơ mơ màng màng, Đinh Hiểu Manh nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình, như tiếng của bố mẹ.
Âm thanh đó vừa xa vừa gần.
“Bố, mẹ, hai người ở đâu? Manh Manh nhớ hai người lắm.”
Đinh Hiểu Manh vội vàng khóc kêu.
“Manh Manh, đừng khóc, bố mẹ phải đi rồi, nếu con mệt, hãy nghỉ ngơi, nhất định phải sống thật tốt.”
“Manh Manh, hãy chuẩn bị thật nhiều lương thực, nước uống… các vật dụng hàng ngày, và… sách… hạt giống… sống thật tốt nhé.”
Âm thanh càng lúc càng nhỏ, câu cuối cùng của bố nói gì, cô nghe không rõ. Cô chỉ nhớ bố dặn mình phải chuẩn bị nhiều thứ.
“Reng… reng…”
Ngay lúc cô còn đang chìm đắm trong giấc mơ, chiếc điện thoại của cô lại bất ngờ phát ra âm thanh báo thức.
Cô mở to mắt, đôi mi dài cong vυ't như chiếc quạt, ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại đang reo trên bàn và chuỗi Phật châu trong tay. Cô chợt nhớ ra tối qua mình đã nghiên cứu chuỗi hạt đó trước khi ngủ thϊếp đi.
Vừa rồi cô nằm mơ, mơ thấy bố và mẹ sao?
Bố mẹ nói họ phải đi, còn kêu cô chuẩn bị vật tư, vì sao chứ? Đinh Hiểu Manh có chút không rõ.
Có lẽ là vì cô quá nhớ họ, nên mới mơ thấy vậy.
Cô dậy, rửa mặt, xuống ăn sáng. Nhìn đồng hồ, Đinh Hiểu Manh quyết định gọi cho Khâu Tinh để lấy lại số tiền đã cho mượn.
“Tinh Tinh, mình có tin vui muốn nói cho cậu biết. Mình đã thỏa thuận xong với đối tác đầu tư rồi. Nhưng họ cần xác minh tài chính, cậu có thể chuyển lại cho mình số tiền 300 vạn mà cậu mượn để xoay vòng được không? Cậu yên tâm, sau khi xác minh xong, cậu có thể lấy ra. Lúc đó đối tác bên kia sẽ còn rót thêm vốn 4000 vạn nữa.”
Đinh Hiểu Manh cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn xé nát tiện nhân, giữ giọng điệu như bình thường. Cô đoán rằng với bản tính của Khâu Tinh, khi nghe về khoản đầu tư lớn, cô ta sẽ muốn lấy thêm tiền từ mình, và chắc chắn sẽ đồng ý trả lại 300 vạn đó.
“Thật sao? Manh Manh, thật tốt quá! Công ty của cậu lại nhận được hợp đồng lớn, còn có thêm vốn đầu tư. Mình sẽ chuyển tiền lại cho cậu luôn đây. Thật ra mình cũng không phải không muốn trả cậu, chỉ là không có. Nhưng giờ chỉ để xác minh tài chính, mình sẽ tìm cách vay mượn để trả cậu tạm thời. Chỉ là, Manh Manh à… số tiền này cũng là mình đi vay mượn, có thể chỉ dùng được ba đến năm ngày thôi, đến lúc đó cậu phải cho mình mượn lại nhé.”
Khâu Tinh vừa nghe vừa nghĩ: Sao con ngốc đó lại may mắn thế, mới đó mà đã kéo được đối tác lớn? Số tiền 300 vạn mình đã tiêu gần hết 100 vạn rồi, bây giờ không trả không được, chắc phải vay lãi cao tạm thời vài ngày.
Sau khi nhận được tiền, mình sẽ tìm lý do mượn lại từ cô ta, tiện thể mượn thêm 200 vạn nữa. Cô ta chẳng cần mình viết giấy nợ, vay thêm hay không trả lại sau này cũng tùy mình quyết định.