Xuyên Qua Mạt Thế, Được Bốn Chồng Cưng Chiều

Chương 1: Phát hiện bạn trai ăn vụng/ Rút quẻ

Đinh Hiểu Manh bước đi vô định trên đường phố, nhớ lại cuộc trò chuyện mà cô vừa nghe thấy trước cửa nhà mình.

“Bé cưng, nhanh lên, để anh hôn một cái, anh nhớ em chết mất.”

Đinh Hiểu Manh kinh ngạc nghe giọng bạn trai Khương Thiệu Kiệt từ trong phòng truyền ra. Cô đang đứng ngoài cửa và người mà bạn trai gọi là bé cưng chắc chắn không phải là cô.

Lẽ ra lúc này cô đã lên máy bay để đi công tác, nhưng vì phát hiện ra mình để quên USB trên bàn làm việc nên phải đổi lịch trình và quay về nhà.

Khi Đinh Hiểu Manh còn đang sững sờ đoán xem bạn trai đang nói chuyện với ai, thì một giọng nói khác vang lên từ trong phòng.

Mà đó là một giọng nói mà cô quen thuộc đến không thể quen hơn.

“Đáng ghét, sao nào, Đinh Hiểu Manh không thỏa mãn được anh hả, gấp gáp đến vậy.”

“Bé cưng, cô ta sao có thể so với em được, em cũng biết mà, người anh yêu vẫn luôn là em.”

“Hứ, chỉ giỏi nói lời ngọt ngào để dỗ dành em thôi. Thiệu Kiệt, anh nói xem nếu Đinh Hiểu Manh phát hiện ra em tiêu tiền của cô ấy, sống trong nhà của cô ấy, nằm trên giường của cô ấy và ngủ với người đàn ông của cô ấy, cô ấy sẽ nghĩ thế nào?”

“Cô ta sẽ nghĩ sao, anh không biết, anh chỉ biết bây giờ anh muốn ăn em ngay thôi, tiểu yêu tinh.”

Sau đó, từ phòng luôn truyền ra những tiếng rêи ɾỉ không phù hợp cho trẻ em.

Đinh Hiểu Manh sẽ nghĩ như thế nào?

Lúc này cô rất muốn xông vào và xé xác hai kẻ không biết xấu hổ kia.

Nhưng với sự tu dưỡng từ trước đến giờ, cô không thể làm ra hành động tàn bạo như vậy.

Nâng tay vén tóc ra sau tai, đồng thời ngẩng đầu lên, Đinh Hiểu Manh nhìn chăm chú vào bảng chỉ đường không xa.

Đi thẳng 100 mét phía trước là chùa Pháp An.

Nghĩ đến ý nghĩ phạm phải Thái Tuế vừa nảy ra trong đầu, Đinh Hiểu Manh cũng không suy nghĩ nhiều, bước theo bảng chỉ đường mà đi tới.

Lúc này Đinh Hiểu Manh không hề nghi ngờ dù chỉ một chút, khi cô rời khỏi nhà, căn nhà trong khu vực vòng hai của thành phố, dù cô đã đi bộ nửa giờ nhưng vẫn ở trong khu phố sầm uất, cô sống ở đây nhiều năm nhưng chưa từng biết gần đây có ngôi chùa nào.

Đinh Hiểu Manh đến chùa Pháp An, cửa chùa không đóng.

Nâng chân bước qua bậc cửa, không biết đã từng nghe ai đó nói rằng ngưỡng cửa chùa không được dẫm lên, phải nâng chân bước qua.

Đinh Hiểu Manh theo bản năng làm như vậy, bước vào chùa nhìn thấy tượng Phật Bồ Tát, cô đi đến trước bồ đoàn, thành thạo quỳ xuống, chắp tay trước ngực.

Sau ba lạy, cô nhìn thấy ống xăm dưới đất.

Cũng không nghĩ nhiều, cô tự nhiên nâng ống xăm lên, nhắm mắt lắc nhẹ.

"Cạch..."

Nghe thấy tiếng động, Đinh Hiểu Manh mở mắt, dùng tay phải nhặt chiếc thẻ tre rơi xuống đất.

"Thẻ số chín chín: Duyên tẫn, đương quy. Thượng thượng thiêm."

Đinh Hiểu Manh đọc thầm dòng chữ trên thẻ, suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không hiểu ý nghĩa của thẻ.

Cô cầm thẻ tre, đứng dậy định tìm người giải thẻ.

Từ phía sau tượng Phật bước ra một vị hòa thượng râu trắng, mặc áo cà sa, tay cầm một chuỗi Phật châu.

"Nữ thí chủ, có phải muốn giải thẻ không?"

"Vâng, thưa đại sư."

"Mời thí chủ theo tôi."