Làm Giáo Viên Của Boss Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 12

Bác sĩ hiểu ý của anh, giọng điệu hối hận, “Xin lỗi, không nên nhắc đến chuyện này.”

Nhan Trì không để tâm, “Không sao đâu.”

Ở lại phòng y tế một lúc, cơ thể Nhan Trì đã hồi phục được phần lớn, anh chào tạm biệt bác sĩ rồi tiếp tục quay lại làm việc. Bác sĩ gọi anh lại, lấy ra một túi thuốc, “Thể chất của cậu rất kém, đây là thuốc bổ, cậu uống một chút mỗi ngày nhé.”

“Vâng, cảm ơn.” Nhan Trì vội vàng muốn trả tiền.

Nhưng bác sĩ lại xua tay, “Không cần, đây là phúc lợi cho nhân viên của trường, giáo viên khám bệnh không mất tiền.”

Nhan Trì không ngờ phúc lợi của trường này lại tốt đến vậy, trong lòng càng cảm thấy công việc này đáng giá, càng khơi dậy tính tích cực của anh, vội vàng quay trở lại vị trí làm việc.

Vân Châu không sắp xếp thời gian ngủ trưa cho học sinh, một giờ chiều đúng giờ vào lớp, bốn giờ tan học, học sinh có thể chọn ở lại lớp tự học hoặc tự sắp xếp thời gian, nhưng địa điểm chỉ giới hạn trong trường học.

Khi Nhan Trì trở lại văn phòng, vẫn không có ai, anh cảm thấy ngạc nhiên trong lòng, đi đến bên cửa sổ lớp học nhìn một cái.

Khê Sướиɠ đang hát trên bục giảng, học sinh thì uể oải gục đầu xuống bàn, thỉnh thoảng lại hòa theo điệu nhạc của Khê Sướиɠ hát lên vài tiếng, rồi nhanh chóng lặng đi.

Xét về mặt thưởng thức âm nhạc thuần túy, giọng hát của Khê Sướиɠ chắc chắn là tiếng nhạc trời, còn tiếng hát của học sinh thì thỉnh thoảng lại cất lên, có thể nói là không thể nghe nổi.

Một giây trước còn như đang nghe nhạc tiên, giây sau đã như bị đày xuống địa ngục.

Khê Sướиɠ vừa dạy vừa cười không ngừng.

Nhan Trì nghe mà tâm trạng thăng trầm, liếc nhìn Phong Vọng, thấy tình trạng của gã ta khá tốt, vết thương trên đầu đã biến mất, anh cảm thán một câu rằng khả năng hồi phục của người trẻ tuổi thật tốt, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng đã rơi xuống.

Anh đứng bên cửa sổ, khá nhiều học sinh nhìn thấy anh, sau đó gọi các bạn bên cạnh, ngoại trừ những học sinh ngủ không tỉnh ở hàng cuối, hầu như tất cả học sinh đều quay đầu nhìn Nhan Trì.

Khê Sướиɠ tất nhiên cũng nhận ra sự khác thường của học sinh, nhìn về phía Nhan Trì, Nhan Trì mỉm cười với anh ta, rồi quay người trở lại văn phòng.

Không lâu sau, tiếng hát lại thưa thớt vang lên, Nhan Trì đang cúi đầu viết giáo án, cố nhịn một lúc, cuối cùng vẫn lấy tai nghe đeo vào, thế giới trong một khắc trở nên yên tĩnh.

Đến giờ tan học, Khê Sướиɠ trở về văn phòng, thấy Nhan Trì đang tập trung viết gì đó, anh ta đã biết Nhan Trì có chướng ngại về nhận thức, tất nhiên cũng không để tâm đến những lời anh nói trước đó.

Nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, nếu Nhan Trì chủ động nói chuyện với anh ta, thì anh ta sẽ tha thứ cho anh.

“Đã tan học rồi à.” Nhan Trì đột nhiên nhận ra có thêm một người, tháo tai nghe ra, mỉm cười với Khê Sướиɠ.

Từ thái độ của Minh Thải đối với Khê Sướиɠ, Nhan Trì biết có lẽ anh đã hiểu lầm Khê Sướиɠ, nghĩ đến lần chia tay không vui vẻ trước đó, Nhan Trì xin lỗi: “Xin lỗi, lần trước là tôi hiểu lầm anh rồi, tôi tưởng anh có ý kiến gì với Minh Thải.”

Khóe môi Khê Sướиɠ hơi nhếch lên, “Không sao, cho cậu ăn cái này.”

21 tuổi, vẫn còn là một đứa bé, anh ta tất nhiên sẽ không tính toán nhiều với một đứa bé, anh ta đâu phải người nhỏ nhen.

Khê Sướиɠ tiện tay ném cho Nhan Trì một gói đồ, sau đó anh ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội vàng lấy lại, “Ừm... không phải cái này, cậu đợi chút.”

Nhan Trì: “?”

Khoan đã, gói đó vừa nãy trông giống như thức ăn cho cá vậy? Chắc là ảo giác thôi, làm gì có ai mang theo một gói thức ăn cho cá bên mình chứ, hay là thầy Khê Sướиɠ là một tay câu cá?

Nhưng nhìn làn da trắng sáng của anh ta, có vẻ không giống lắm.

Khê Sướиɠ lục lọi trong túi đeo chéo của mình một hồi lâu, cuối cùng mới tìm ra được một cái bánh gạo. Anh ta thở phào nhẹ nhõm một cách rõ ràng, rồi ném cái bánh gạo lên bàn của Nhan Trì, “Cái này ăn ngon lắm.”

Nhan Trì ngượng ngùng nhận lấy, “Cảm ơn anh.”