Nửa giờ sau, Nhan Trì mới tỉnh lại. Trong phòng y tế chỉ có bác sĩ, anh không thấy Thẩm Minh Túc đâu, thậm chí còn nghĩ rằng mình nhớ lộn, vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
“Thẩm Minh Túc đã rời đi trước, cậu có việc gì cần tìm anh ấy à?”, Bác sĩ thấy Nhan Trì nhìn quanh tìm kiếm ai đó nên lên tiếng nhắc nhở, tiện tay đưa cho anh một gói sandwich, “Đã trưa rồi, ăn một chút để lấp đầy bụng đi.”
Nhan Trì quả thật đang rất đói, anh cảm ơn bác sĩ và cầm lấy sandwich ăn, “Vừa rồi Thẩm... hiệu trưởng nói Phong Vọng vừa mới sống lại, có thật không? Anh ấy không đùa chứ?”
“Đó chỉ là đùa thôi, Phong Vọng không chết, chỉ là đám học sinh của cậu làm ầm lên mà thôi.”
Nhan Trì thở phào nhẹ nhõm, chuyện người chết sống lại quá là kỳ quặc, nghĩ đến việc mình lại tin lời Thẩm Minh Túc, anh cảm thấy chính mình thật buồn cười, “Xem ra, hiệu trưởng rất thích đùa cợt.”
Và còn là kiểu nói hươu nói vượn một cách nghiêm túc nữa chứ.
Bác sĩ gật đầu, “Đúng vậy, tính anh ấy là thế.”
Trong ấn tượng thông thường của Nhan Trì, hiệu trưởng trường học luôn là một hình tượng nghiêm túc và chỉn chu, ấn tượng cứng nhắc của họ là nam hiệu trưởng thường tóc thưa, hơi béo, mặc áo khoác hành chính; nữ hiệu trưởng thì tóc ngắn gọn gàng, đeo kính, mặc áo đen quần dài.
Như Thẩm Minh Túc, trẻ tuổi và thích đùa cợt thế này, Nhan Trì chưa từng gặp bao giờ, trong một khoảnh khắc anh cảm thấy rất hiếm có.
Hơn nữa, Thẩm Minh Túc đã đưa anh đến phòng y tế, về tình về lý Nhan Trì đều nên nói lời cảm ơn với hắn. Sau khi nói ý định này với bác sĩ, bác sĩ trực tiếp lấy điện thoại ra kết bạn với Nhan Trì, rồi giới thiệu thông tin liên lạc của Thẩm Minh Túc cho anh.
Bác sĩ nói với Nhan Trì, “Anh ấy suốt ngày đi lang thang khắp nơi, cậu có lẽ rất khó tìm được anh ấy, cứ gửi tin nhắn nói lời cảm ơn là được rồi. Theo tôi thấy, đứa nhỏ cậu lịch sự quá đấy.”
Nhan Trì mỉm cười, hai bên má xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ, “Dù sao anh ấy cũng đã giúp tôi, phải nói lời cảm ơn chứ.”
Nụ cười của anh rất có sức hút, khi cười như thể cả thế giới đều trở nên sáng sủa hơn, hai nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt cũng theo đó mà nhướng lên, mái tóc màu hạt dẻ bồng bềnh mềm mại, trông như một con mèo tam thể lông dài có đường kẻ mắt hẹp dài tự nhiên.
Bác sĩ không kìm được cũng cười theo, xoa xoa đầu Nhan Trì, “Đứa trẻ ngoan.”
Khi Nhan Trì còn đang hôn mê, lai lịch của anh đã được điều tra rõ ràng, nhận thức của anh về bản thân quả thực đã có vấn đề, bởi vì không hiểu sao anh lại lớn lên trong xã hội loài người từ nhỏ, xung quanh thậm chí không có một người lớn nào, còn phải dựa vào sự cứu trợ của con người để lớn lên.
Trong hồ sơ trình bày rõ ràng quá trình trưởng thành của Nhan Trì từ nhỏ đến lớn, học tập xuất sắc ở tiểu học và trung học cơ sở, thời trung học phổ thông bắt đầu làm thêm bên ngoài để kiếm tiền học phí, tiện thể dạy kèm cho các em nhỏ khác trong trại trẻ mồ côi, sau khi vào đại học thì vào trung tâm bổ túc làm giáo viên, sau đó đến Vân Châu.
Không có gia đình, anh chỉ có thể tự nuôi sống mình qua bao khó khăn.
Bác sĩ nhìn Nhan Trì với ánh mắt thương xót, “Cậu... còn nhớ cha mẹ mình không?”
Nhan Trì sững người, lờ mờ sinh ra một chút cảnh giác.
Bác sĩ sau đó mới nhận ra hành động của mình quá đường đột, “Xin lỗi, tôi chỉ đang nghĩ, có lẽ tôi quen biết ba mẹ cậu, bởi vì nhìn cậu có vẻ hơi quen mắt.”
Câu nói này không phải giả dối, bác sĩ thực sự cảm thấy diện mạo của Nhan Trì rất quen mắt.
Nhan Trì không lạ lẫm với ánh mắt của bác sĩ, hầu như mọi người khi nghe nói anh là trẻ mồ côi đều sẽ lộ ra vẻ mặt tiếc nuối và thương xót này, anh lắc đầu, “Tôi không nhớ, từ khi có ý thức tôi đã ở trong trại trẻ mồ côi rồi, chưa từng gặp cha mẹ.”
“Nhưng cô cũng không cần giúp tôi tìm họ đâu.” Nhan Trì cụp mắt xuống, giọng điệu bình thản, “Tôi cũng không còn là trẻ con nữa, đã qua tuổi cần cha mẹ rồi, đối với tôi, họ chỉ là người lạ, duy trì ở trạng thái không quen biết là tốt rồi.”