“Nhưng mà...” Thẩm Minh Túc đột nhiên chuyển giọng, đôi mắt màu lục đậm chứa áp lực vô tận, mỗi học sinh đối diện với hắn đều cúi đầu xuống, “Nói đi, các em đã làm gì, khiến thầy giáo mới sợ đến mức này?”
Không ai trả lời, Thẩm Minh Túc chỉ định một cái tên, “Trường Nhạc, em hãy nói đi.”
Một cậu bé có khuôn mặt giống hắn bảy tám phần bước ra, gọi Thẩm Minh Túc là “chú”.
“Trong giờ làm việc hãy gọi chức vụ.”
Thẩm Trường Nhạc lặng người, “...Dạ, thưa hiệu trưởng.”
“Hãy kể lại toàn bộ sự việc.” Thẩm Minh Túc nhận thấy môi Nhan Trì dính máu, màu đỏ tươi nổi bật trên làn da trắng, “Các em đã làm thầy giáo tức đến nỗi ho ra máu sao?”
Cecia yếu ớt nói, “Không phải thầy giáo ho ra, mà là Lê Hoài cho máu, tụi em muốn cứu thầy ấy.”
Thẩm Minh Túc nhìn về phía Lê Hoài, Lê Hoài ngoan ngoãn gật đầu.
Thẩm Trường Nhạc cũng kể lại toàn bộ sự việc, Thẩm Minh Túc đã hiểu đại khái, gật đầu, khom người bế Nhan Trì lên, “Được rồi, các em sang phòng bên cạnh học với thầy Ưu Ưu đi.”
Giống như sét đánh giữa trời quang, mỗi học sinh đều tỏ vẻ cực kỳ phản đối, Cecia bắt đầu khóc nức nở, cầm một gói đồ ăn vặt, vừa khóc vừa nhét vào miệng, “Hiệu trưởng hu hu, không thể đổi hình phạt khác sao?”
Thẩm Minh Túc có khuôn mặt anh tuấn đẹp trai, thời khắc cười rộ đúng là cảnh đẹp ý vui, nhưng trong mắt học sinh lại thì không khác nụ cười của ác quỷ địa ngục là bao.
“Không được đâu, thầy Ưu Ưu sắp đến rồi, các em mau đi đi.”
Nói xong, không để ý đến sự van xin của học sinh, Thẩm Minh Túc bế Nhan Trì rời khỏi lớp học.
Trong phòng y tế.
Bác sĩ trường khá ngạc nhiên khi thấy Thẩm Minh Túc và Nhan Trì trong vòng tay của hắn, kéo rèm ra, để Thẩm Minh Túc đặt Nhan Trì lên giường bệnh, sau đó kiểm tra cơ thể Nhan Trì, “Không có vấn đề gì lớn, chỉ bị hoảng sợ quá độ mà thôi.”
Thẩm Minh Túc ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Nhan Trì đang ngủ say.
Khi Nhan Trì đến phỏng vấn, Thẩm Minh Túc đã ở trong văn phòng nhỏ, chỉ thấy từ xa một lần, ấn tượng là một người bạn mới rất năng động và ngoan ngoãn, nhưng không ngờ lại nhút nhát đến vậy.
“Lê Hoài đã cho cậu ấy uống máu, cô xem cơ thể cậu ấy có phản ứng bất thường nào không.”
Bác sĩ ngạc nhiên, “Lê Hoài, tiểu Thái Tuế đó hả? À phải, cậu bé cũng là tân học sinh năm nay.”
“Lê Hoài khá hào phóng đấy chứ, nghe nói một giọt máu của cậu bé được đẩy giá trên thị trường người chơi, không ngờ cậu bé lại cho đứa nhóc này nhiều như vậy.” Bác sĩ nhẹ nhàng nắm tay Nhan Trì, cẩn thận cảm nhận tình trạng cơ thể anh, “Không sao, cậu ấy hấp thụ rất tốt.”
Thẩm Minh Túc gật đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Nhan Trì, gương mặt này càng nhìn càng quen thuộc.
Nhưng cụ thể giống ai, Thẩm Minh Túc tạm thời không nhớ ra được.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn này, hàng mi cong vυ't, đôi môi đỏ thắm... Suy nghĩ của Thẩm Minh Túc đột nhiên lan man, hoàn toàn quên mất ban đầu vì sao mình lại nhìn chằm chằm vào mặt Nhan Trì.
Bác sĩ đắp chăn mỏng cho Nhan Trì, “Nói đi, đứa nhóc này là ai, sao lại phiền đến anh đích thân đưa đến đây?”
“...”
Bác sĩ gọi thêm một tiếng nữa, Thẩm Minh Túc vẫn không phản ứng.
Cô quay đầu lại thấy Thẩm Minh Túc đang ngẩn người nhìn Nhan Trì, bác sĩ không biết nói gì, vỗ vai Thẩm Minh Túc, “Tỉnh lại đi!”
Thẩm Minh Túc phản ứng chậm chạp, “Ừm, cô nói gì?”
Bác sĩ lại hỏi lại một lần nữa, đồng thời kéo ghế của Thẩm Minh Túc, kéo khoảng cách giữa hắn và Nhan Trì xa hơn.
Thẩm Minh Túc: “Giáo viên mới đến trường, ây, cô đang làm gì vậy?”
“Anh ngồi quá gần, ảnh hưởng đến hô hấp của cậu ấy.”