Nụ cười của Nhan Trì đông cứng lại, “Đương nhiên rồi.”
“Thật vậy sao? Nhưng thưa thầy, trông thầy có vẻ yếu hơn chúng em nữa.” Nam sinh vẫn cợt nhả, “Yếu hơn cả chúng em, vậy làm sao thầy có thể dạy chúng em được?”
Nhan Trì trong giây lát không hiểu ý cậu ta, “Em muốn nói về sức mạnh thể chất hay kiến thức, nếu là cái trước thì đúng là tôi không bằng các em thật.”
Hầu hết các nam sinh trong lớp đều có vóc dáng cao to, dưới lớp đồng phục mùa hè mỏng manh có thể nhìn rõ cơ bắp khỏe mạnh của họ. Nhan Trì từ nhỏ đến lớn luôn bị người khác gọi là mọt sách, thể lực là điểm yếu của anh.
Nam sinh ngẩn người, nhìn Nhan Trì với ánh mắt kỳ lạ.
Giáo viên mới này khác hẳn với những giáo viên họ từng biết, yếu đuối một cách khác thường. Nếu không phải vì có mùi hương đồng loại rõ ràng, cậu ta thậm chí còn tưởng giáo viên này chỉ là một con người yếu ớt.
Giáo viên mới còn rất thích cười, không phải nụ cười mỉa mai cũng không phải nụ cười nịnh bợ. Nam sinh không thể miêu tả được ý nghĩa đằng sau nụ cười đó, nhưng bỗng nhiên cậu ta nhìn về phía một nữ sinh không xa.
Khi mẹ của nữ sinh đó gọi cô ấy là “bé cưng”, trên mặt bà cũng mang nụ cười như vậy.
“Em còn câu hỏi nào nữa không?” Nhan Trì nhẹ nhàng hỏi.
Nam sinh: “Không ạ.”
Nhan Trì thở phào nhẹ nhõm. Trước khi bắt đầu bài học, anh cầm danh sách lên và bắt đầu điểm danh để làm quen với học sinh trong lớp, “Khi tôi gọi tên, các em hãy giơ tay nhé.”
“Thẩm Trường Nhạc.”
Nam sinh ngồi ở cuối lớp giơ tay, “Có.”
“Phong Vọng.”
Nam sinh tóc đỏ giơ tay, “Có.”
“Đàm Mặc.”
“Có.”
“...”
Mười học sinh, Nhan Trì đọc một lượt, đã nhận diện được tất cả mọi người. Anh liếc nhìn nam sinh vừa nói chuyện với mình, tên là Tinh Lạc, họ này khá hiếm gặp, không khỏi nhìn kỹ thêm vài lần.
Nhan Trì nhanh chóng cầm sách lên, “Các em học đến bài nào rồi?”
Nữ sinh tóc đuôi ngựa cao giơ tay, “Chúng em chưa học môn này bao giờ, thầy có thể bắt đầu từ đầu ạ.”
Nhan Trì nhớ tên cô là Minh Thải, chỉ là khi ngẩng đầu lên trong tích tắc, anh đối diện thẳng với đôi mắt xám của Minh Thải, đầu anh không khỏi choáng váng trong một giây.
Đôi mắt này như chứa đựng vô số xoáy nước đang quay cuồng, có thể hút cả linh hồn vào.
Nhan Trì vô thức nhắm mắt lại, cảm giác chóng mặt nhanh chóng biến mất. Anh cũng không để tâm, tiếp tục ngạc nhiên về tiến độ của giáo viên trước đó, “Một tiết học cũng chưa dạy sao?”
Sắc mặt Minh Thải có vẻ kỳ lạ, cô thuận miệng nói, “Đúng vậy, thầy ấy không ạ.”
Nhan Trì bỗng nhiên hiểu tại sao chủ nhiệm lại gấp gáp bảo anh đi làm như vậy, “...Được rồi, các em hãy mở sách đến bài học đầu tiên.”
Tiếng lật sách sột soạt vang lên.
Trong khi Nhan Trì đang giảng bài, bạn cùng bàn của Minh Thải dùng khuỷu tay chọc cô, hạ giọng, “Thế nào, đã biết thầy ấy thuộc loại nào chưa?”
Minh Thải chống cằm bằng một tay, lắc đầu, “Thầy ấy đã nhìn thẳng vào mắt tui, nhưng tui không thể xâm nhập vào ký ức của thầy ấy. Chắc là rất mạnh, dù sao cũng mạnh hơn chúng ta đấy.”
Bạn cùng bàn sợ hãi rụt cổ lại, lấy từ trong hộc bàn ra một chiếc bánh quy nhỏ, nhanh chóng nhét vào miệng khi Nhan Trì quay lưng viết lên bảng đen, “Nhà trường chắc chắn đang trả thù chúng ta vì đã đuổi giáo viên trước đi, thầy Nhan này chắc chắn rất giỏi, rộp rộp rộp.”
Tai Nhan Trì khẽ động đậy, đột nhiên quay người lại, nhìn quanh lớp học, nhanh chóng dừng ánh mắt ở một nam sinh có khuôn mặt búp bê. Nam sinh này có vẻ là người lai, tóc vàng mắt xanh, nhưng đường nét khuôn mặt lại thiên về sự mềm mại của phương Đông, trông giống như một con búp bê tinh xảo.
Tên cậu là Cecia.
Trên khóe miệng Cecia còn sót lại vụn bánh quy, mắt tròn xoe, cậu ngậm chặt miệng, nhưng má lại phồng lên.
Nhan Trì không chỉ ra cậu, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, “Đừng ăn vụng trong giờ học nhé.”
Cecia có tật giật mình gật đầu, nuốt chửng tất cả những gì trong miệng xuống. Nhan Trì sợ cậu bị mắc nghẹn, nhưng dưới sự chú ý của mọi người, cậu cũng không thể nhắc nhở, dứt khoát quay người lại tiếp tục viết lên bảng.
Cecia khóc lóc với Minh Thải: “Hu hu hu thầy giáo này còn đáng sợ hơn cả ba của Phong Vọng.”
Ngồi trước cậu chính là Phong Vọng, tóc màu đỏ rực, nghe vậy quay lại liếc nhìn Cecia với vẻ không còn lời gì để nói.