Không còn cách nào khác, rời khỏi Nhà họ La trong người không một xu dính túi, chỉ có thể đi bộ về.
Trên đường đi, tâm trạng của Tống Tri Dao cũng dần dần bình tĩnh lại, cô hoàn toàn chấp nhận việc có thể nghe được tiếng lòng của La Mỹ Hân và Liêu Thục Quyên. Lúc trước, cô cố ý nán lại khu tập thể nhà máy thép để nói chuyện với đám người kia là muốn xác minh nghi ngờ trong lòng.
Trên đường đi, cô không hề nghe thấy tiếng lòng của những người khác, chỉ có thể nghe thấy tiếng lòng của La Mỹ Hân hoặc những người thân thiết với cô ta. Đợi đến khi về đến nhà họ Tống, cô sẽ kiểm chứng lại.
Tiếp theo phải đối mặt với người nhà họ Tống, hòa thuận được thì tốt, còn nếu không hòa thuận được thì sau khi đi làm, cô sẽ xem xem bệnh viện có thể xin ở ký túc xá hay không.
Đến khu tập thể nhà máy dệt, vừa lúc là giờ tan tầm, trên đường đi rất nhiều người tò mò nhìn cô, từ lâu Tống Tri Dao đã quen với việc mình đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý.
Huống chi, cô là một gương mặt xa lạ xuất hiện ở đây.
Đi đến chỗ bảo vệ, Tống Tri Dao không còn vẻ lạnh lùng như khi ở Nhà họ La nữa, cô thoải mái nở nụ cười: "Bác ơi, cháu muốn đến nhà cô Lại Yến Linh, cháu là con gái lớn của cô ấy ạ.
Bác bảo vệ họ Lương nhìn thấy Tống Tri Dao tay xách theo một ít hành lý, biết ngay là chuyện gì.
Mấy ngày nay, chủ đề hot nhất khu tập thể nhà máy dệt chính là nhân vật chính đã xuất hiện.
Trong lòng ông ấy cũng không nhịn được so sánh với La Mỹ Hân, Tống Tri Dao trông xinh đẹp hơn La Mỹ Hân, đôi mắt sáng ngời, nhìn là biết ngay là đứa trẻ ngoan ngoãn, ông ấy lên tiếng khen ngợi: "Cháu là con gái lớn của Yến Linh à, trông xinh quá!
Cháu ngoan, đợi ở đây một lát, mẹ cháu sắp về rồi.
Nhìn thấy ánh mắt hiền từ của ông ấy, Tống Tri Dao biết ông ấy và nhà họ Tống có lẽ có quan hệ khá tốt, cô thoải mái để cho ông ấy quan sát.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, mấy người phụ nữ đang trên đường trở về nhà cũng tò mò vây quanh.
"Đây là con gái ruột của Lại Yến Linh à, xinh thật đấy, còn xinh hơn cả Lại Yến Linh hồi trẻ, giống hệt ba nó, Tống Nguyên Chu, giống hơn hai đứa con sau của nhà nó nhiều.
"Trước đây tôi còn thắc mắc sao Mỹ Hân không giống nhà họ Tống chút nào, thì ra không phải con ruột, đương nhiên là không giống rồi.
"Cô bé, cháu tên là gì? Nhà bên kia giàu có như vậy, sao cháu không ở bên đó?”
"Hôm qua Mỹ Hân còn đến đây nói là cháu không muốn quay về, không lẽ hôm nay cháu bị đuổi ra, không có chỗ nào để đi nên mới quay về đây?”
Một đám người phụ nữ thi nhau hỏi han bên tai, Tống Tri Dao vẫn thản nhiên như không, coi như những lời họ nói là gió thoảng bên tai, chỉ im lặng đứng đó không nói gì.
Nghe nói La Mỹ Hân hôm qua đã đến đây, cô biết chắc chắn đối phương không có ý tốt.
Nhìn Tống Tri Dao không nói gì, mấy người phụ nữ nhìn nhau, một người phụ nữ có chút banh chua lên tiếng: "Đứa nhỏ này bị ngốc rồi à? Chúng ta nói nhiều như vậy mà nó không nói một câu nào, sau này Lại Yến Linh vất vả rồi.
Lời bà ta vừa dứt, bị một giọng nói gấp gáp mắng: "Vương Đại Ni, cái miệng của bà có ngày rước họa vào thân đấy, con gái tôi sao có thể ngốc được, sau này tôi có vất vả hay không thì liên quan gì đến bà, tránh ra chỗ khác cho tôi, đừng dọa con gái tôi.
Lại Yến Linh trừng mắt nhìn đám người một lượt, sau đó xót xa nhìn Tống Tri Dao.
Bà ấy đưa tay định nhận lấy hành lý từ tay Tống Tri Dao, nhưng lại bị ánh mắt chăm chú của cô nhìn đến mức không biết phải làm sao.