Linh Phi Khuynh Thiên: Yêu Đế Đã Chịu Trói

Chương 1

Tương truyền rằng tôn chủ của Đông Vực Quân Mộ Thiển có tu vi rất mạnh, dung nhan lại càng không ai trên đời sánh bằng.

Nhưng không may một lần chết đi lại trùng sinh thành phế vật của tông môn, lần này linh căn của nàng bị moi sạch, đan điền bị phá, sư muội hãm hại, mọi người chế nhạo, còn gì có thể thảm hơn nữa?

Khinh thường nàng sao? Nói nàng là phế vật sao? Còn muốn hút máu nàng, chiếm thân phận của nàng sao?

Vậy thì hãy mở to mắt ra nhìn cho rõ, nàng sẽ trở về Đông Vực điên cuồng tra tấn kẻ thù kiếp trước như thế nào!

Vả mặt Thất Đại Tông Môn, bước lên con đường làm chúa tể!

Nhưng trên con đường này, lại có một mỹ nhân đuổi đến tận cửa, mặt mỹ nhân lạnh lùng, ép vào lòng nàng với vẻ mặt nguy hiểm: "Chịu trách nhiệm đi."

.

Đây là câu chuyện về một đại lão cấp độ max quay trở lại thôn tân thủ tàn sát bừa bãi, lại vô tình bắt được một nam nhân, vợ chồng cùng nhau ngược cẩu.

[Quân Mộ Thiển]

Ta đã kéo hắn vào mười trượng hồng trần này, vậy thì ta sẽ bảo vệ hắn bình an vô sự, trời cản, ta sẽ xông, thần ngăn, ta sẽ gϊếŧ!

Chân trời góc biển, cửu trùng bát ngát, hoàng tuyền bích lạc, mãi mãi không phụ nhau!

[Dung Khinh]

Mộ Mộ là người duy nhất mà ta yêu, dốc hết tính mạng, bảo vệ nàng chu toàn, chết cũng không tiếc.



Vương giả trở về, chí tôn trùng sinh, quân chủ vừa xuất hiện, không ai tranh nổi!

………

Đại Thiên Giả Huyễn.

Đông Vực.

Vô Ảnh Nhai.

Vô số người ngựa tụ tập tại đây, cuộc truy sát dài mười bảy nghìn dặm cuối cùng cũng kết thúc!

Nữ tử đứng khoanh tay, dưới chân là vực sâu vạn trượng không thấy đáy.

Y phục áo tím nhuốm đầy máu, chứng tỏ đã chém gϊếŧ cả đoạn đường này rồi.

Dù bị dồn đến bước đường cùng nhưng nàng vẫn bình tĩnh, mặt mày toàn là hàn ý lạnh lẽo như tuyết.

"Thất Đại Tông Môn, hàng nghìn cao thủ truy sát ta vạn dặm..." Nữ tử nuốt ngược vị tanh trong cổ họng xuống rồi chậm rãi cười lạnh: "Đúng là trận thế lớn!"

Nghe vậy, một lão giả cười hờ hững: "Nếu không phải là Quân tôn chủ thiên tài tuyệt diễm như vậy thì sao tông chủ lại coi trọng đến thế?"

Ánh mắt ông ta đầy thương hại và từ bi: "Quân tôn chủ có thể khiến Thất Đại Tông Môn bọn ta liên thủ lại như vậy, ngươi nên cảm thấy tự hào mới phải."

Nhưng nữ tử không nhìn bọn họ mà nhìn về phía sau.

Chỉ thấy xa xa có một bóng người mờ mờ, nàng thấp thoáng thấy được dáng vẻ yểu điệu thướt tha, vô cùng quyến rũ.

Nữ tử dửng dưng khẽ cong môi, giọng nói vang lên: "Vân Lạc Nhiên, đến lúc này rồi mà còn trốn ở phía sau, ngươi đúng là phế vật mà."