Sự Chiếm Hữu Của Trung Khuyển

Chương 2

Nhà họ Trần vui còn không kịp ấy chứ nghĩ gì sẽ vì một đời trước của gã đàn ông mà từ chối.

Người ta là người trên trấn đó, có cửa hàng bán quần áo riêng, thu nhập ổn định, mỗi tháng có thể kiếm tới ba, bốn nghìn tệ, bằng gần nửa một năm họ làm đồng áng sấp mặt sấp mũi rồi, con gái còn có thể làm người trên trấn, thật là trúng ý của hai vợ chồng nhà họ Trần không gì sánh bằng.

Hai vợ chồng chỉ hận không thể đưa luôn con gái cho nhà người ta mà không cần nghĩ tới việc tổ chức hôn lễ.

Trấn Nam Sơn cách ngôi làng khoảng một giờ đường đi xe máy, xung quanh trấn Nam Sơn có năm, bảy làng nhỏ ở đủ phía đông tây nam bắc, đông bắc, tây nam.

Chỉ có điều thời gian của làng Trấn Tú Ân và làng Mạnh Dữ là gần nhất, các làng khác muốn xuống trấn mua đồ cũng phải đi thêm vài tiếng.

Vì vậy, người ta chủ yếu mua bán đồ ở trong làng lẫn nhau, trong làng không có mới bỏ thời gian bỏ công sức vất vả đường xa đi trấn.

Chuyện Trần Tú Ân cưới được người trong trấn làm cha Trần hãnh diện một thời gian dài.

Sau đó một đoạn thời gian nhà họ Trần xuất hiện thêm hai cô gái gọi là vợ thằng cả và vợ thằng hai, mẹ Trần cả ngày cái miệng cứ ngoác rộng oang oang như sợ người ta không biết đó là bà ta bán con gái mua vợ cho con trai ấy.

Mẹ Mạnh vì chuyện đó mà cười không khép được miệng, ngay cả tới ngủ mớ cũng chép miệng lẩm bẩm ông trời phù hộ.

Tuy rằng trước mặt Mạnh Dữ vẫn tỏ ra lạnh nhạt thờ ơ nhưng trong lòng luôn vui vẻ bắn pháo hoa nhỏ đùng đùng đoàng đoàng một đoạn thời gian dài.

Bởi vì mẹ Mạnh hiểu rõ sự cố chấp trong quyết định đã đặt xuống của con trai mình, hắn nói với bà hắn muốn cưới Trần Tú Ân không phải thăm dò hay xin phép mà là đang thông báo.

Thông báo bà sẽ có con dâu là Trần Tú Ân để bà đi tìm bà mai đến nhà họ Trần bỏ sính lễ trước. Để nhà họ Trần lấy tiền ở trong đó ra một phần tổ chức hôn lễ và mua đồ cưới cho Trần Tú Ân.

Mà mẹ Mạnh vui vẻ một đoạn thời gian sau đó vui quá đã hoá buồn, năm mới một năm qua một cái, tuổi tác Mạnh Dữ càng lúc càng lớn hơn tuổi đàn ông lấy vợ sinh con ở trong làng.

Mẹ Mạnh vì chuyện này nháo loạn với hắn không biết bao nhiêu lần, thế nhưng cứ giống như muối bỏ biển không ngấm vào đâu với đâu, lần hắn có nghe thì không đáp lại, nếu mẹ Trần gay gắt lôi ra chuyện hắn không sinh ra con nối dõi chính là tội bất hiếu thì hắn ngay lập tức sẽ đứng lên bỏ đi, cơm cũng không thèm ăn.

Mẹ Mạnh nhiều lần nóng ruột không làm được gì hắn đành từ bỏ, nhưng còn vài tháng nữa là hắn ba mươi tuổi.

Mẹ Mạnh giống như kiến bò trên chảo nóng không thể bình tĩnh nghe lời hắn nói không là sẽ không nữa, tự mình quyết định bỏ ra số tiền mình tích cóp bấy lâu nay cái gì cũng không dám tiêu bỏ ra mua cho hắn một cô vợ về nhà trước nhà.

Bà không tin hắn mỗi ngày nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp còn là của hắn mà bản thân lòng vẫn vững chắc như bàn thạch.

Đám người buôn bán một năm nhiều nhất xuất hiện là hai lần trong làng, thời gian mỗi năm không được cố định, đều là trưởng làng thông báo cho mọi người trước vài ba hôm ai muốn mua vợ thì chuẩn bị tiền trước để tới buổi họp chợ lớn không vuột mất cơ hội...

Mỗi lần đem theo rất nhiều các cô gái xinh đẹp lớn lên ở nhiều nơi khác nhau từ bên ngoài tiến vào làm giao dịch tiền trao cháo múc.

Lần này cũng không ngoại lệ, trưởng thôn hai ngày trước đã phát loa thông báo, ngày mai mở phiên chợ lớn, chắc chắn cũng sẽ mang người tới.

Tuy rằng những cô gái mang đến làng không phải là những cô gái có mặt hàng tốt nhất, nhưng đối với những người trong làng chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy nhìn thấy sự phát triển của thế giới ngoài kia, đã đủ xinh đẹp và hiếm có trong làng của bọn họ.

Đủ để đàn ông trong làng "có vợ" với số lượng phụ nữ ít ỏi có thể tính trên những đốt ngón tay và đốt ngón chân.