Giang Luân ngẩn ngơ một hồi, nàng dịu dàng với hắn như vậy.Nàng thấy hắn không phản ứng, cúi mặt buồn bã.
“Là thϊếp suy nghĩ không chu toàn, nếu gia bận việc quân, thϊếp không làm phiền nữa.”
Giang Luân xua tay.
“Không bận, ta đi với nàng.”
Đôi mắt nàng lập tức sáng lên, lấp lánh khiến hắn si mê triền miên.
Ai nói mỹ nhân kế không có tác dụng, rõ ràng là rất hiệu nghiệm.
Hắn kéo áo choàng cho nàng, hai người nặn người tuyết suốt một buổi sáng.
Nàng tinh nghịch nhìn người tuyết của hắn mỉm cười, Giang Luân thấy nàng vui như vậy cũng liền hùa theo.
Mấy tên lính đứng canh gác cũng không nhịn được bật cười, nhân lúc Giang Luân đang đùa nghịch với nàng, mới dám nói chuyện một chút.
“Xem ra gia của chúng ta rất thích vị thϊếp này.”
Tên lính kia lại nói:
“Dù sao cũng là mỹ nhân mềm mại yêu kiều như vậy, gia yêu thương cũng phải.”
Đùa nghịch cả một buổi sáng, đến khi Lâm Uyển thấy mệt, hắn cùng nàng dùng bữa.
Lâm Uyển ăn nhiều hơn thường ngày, hắn nhìn nàng như vậy cũng vui vẻ.
Bên ngoài đang có ba vị tướng quân cầu kiến, hắn do dự nhìn nàng một hồi, Lâm Uyển mỉm cười.
“Gia cứ đi đi, việc quân quan trọng, lát nữa ngồi với thϊếp cũng được.”
Giang Luân gật đầu, hắn ra ngoài cùng với ba vị tướng quân, cách một tấm bình phong nàng cũng nghe được bọn họ nói gì.
Ba vị tướng quân kia sợ nàng nghe lén nhưng Giang Luân biết, nàng nghe cũng không hiểu, cho nên vẫn bàn chiến sự.
Lâm Uyển quả thực nghe không hiểu nhưng nàng vẫn thoáng nghe được, bọn họ muốn đánh vùng Châu Dương trước, là vùng giáp với kinh thành.
Tim nàng đập nhanh, cố gắng giữ bình tĩnh, đến khi dùng bữa xong Giang Luân mới bàn xong chuyện.
Lâm Uyển quả thực không hiểu, hắn và các tướng quân lại dám bàn đại sự khi nàng kề bên như vậy, nàng có thoáng nghi ngờ.
Màn đêm buông xuống, người bên cạnh đã ôm nàng ngủ say, nhưng Lâm Uyển lo lắng căng thẳng đến mức trằn trọc không thể ngủ.
Nàng đã nói chuyện với Trương Ngọc Lan, tìm cách truyền tin cho phía hoàng đế.
Ngày tháng của nàng nhìn có vẻ an nhàn, nhưng nàng thật sự lo lắng muốn phát điên.
Trương Ngọc Lan đã lén truyền tin, Lâm Uyển sống cùng Giang Luân qua ngày, hắn đối với nàng không tệ.
Trước ngày đại chiến, quân Bắc Hạ có mở tiệc, nàng lấy cớ bị bệnh để không tham gia, đến gần tới đêm, Giang Luân mới trở về lều.
Bởi vì đại chiến cận kề, không được phép uống rượu, Giang Luân vẫn còn rất tỉnh táo, hắn vừa trở về liền lên giường ôm lấy nàng.
Lâm Uyển chưa ngủ, nàng khẽ nhúc nhích liền bị hắn ôm chặt.
“Để ta ôm một chút, ta sắp phải đi ngay.”