Máy tính xách tay của Thời Chỉ là đời cũ, âm thanh ù ù trong quá trình hoạt động gần như sắp bằng luôn máy hút mùi của nhà Phó Tây Linh rồi. Ở mức độ gõ luận văn cũng bị nóng tay, còn đơ nữa,
Và chính bản thân cô không phải là người kiên nhẫn với các thiết bị điện tử, cũng chẳng có lòng hư vinh về phương diện này. Luôn cảm thấy chỉ cần dùng được là được, không trì hoãn công việc là được.
Có vẻ như Phó Tây Linh đã khó chịu thay cô, thế nhưng lại không thể mua luôn cho cô cái mới.
Thời Chỉ có cái tật, không thích mắc nợ ân tình của bất cứ ai. Cô đã “ghim” vào đầu mấy câu như “không làm thì không có ăn” hay “nhận được ắt phải có lý do” để sống qua ngày rồi.
Trong mắt Thời Chỉ, chỉ có tiền cô tự kiếm được mới gọi là tiền, tiền của người khác dù có nhiều đến mấy thì cô cũng không muốn để ý đến. Nếu đặt vào thời cổ đại, ắt hẳn cô phải là một vị quan vô cùng liêm chính.
Phó Tây Linh đã lên kế hoạch giúp Thời Chỉ sửa chiếc máy tính bị hỏng của cô, đầu tiên là làm sạch bụi bên trong, thay tản nhiệt, rồi nâng cấp bộ nhớ và ổ cứng…
Kết quả là, phải mất đúng nửa phút chiếc máy tính mới khởi động thành công, màn hình từ từ xuất hiện. Anh không nhìn bất cứ thứ gì khác, mà đập vào mắt là đống tài liệu học tập tại nước ngoài nằm ngoài màn hình desktop.
Đương nhiên là Phó Tây Linh vô cùng ngạc nhiên, đây là, định chuẩn bị ra nước ngoài sao?
Lửa giận lập tức dâng trào, Phó Tây Linh nghiêng đầu ho vài cái. Anh lần mò bao thuốc, nhưng lại nhớ ra Thời Chỉ sẽ đến đây sau khi tan làm, đành bực dọc vo tròn bao thuốc ném vào thùng rác.
Thời Chỉ vô cùng ghét mùi thuốc lá, đi ngang qua người ai đó nồng nặc mùi thuốc, cô sẽ vô thức cau mày. Trước giờ, cô luôn rất thẳng thắn với những loại cảm xúc nhỏ nhặt này, yêu ghét rõ ràng.
Tuy nhiên, những chuyện lớn, sẽ lại rất khó đoán được tâm tư cô, cụ thể là việc ra nước ngoài này đây.
Khoảng thời gian gần đây họ thường xuyên gặp nhau, một tuần thì có đến ba, bốn ngày Phó Tây Linh ngủ cùng cô trên một chiếc giường, vậy là cô không thèm hé lấy nửa lời.
Anh nhắn tin Wechat cho Thời Chỉ, nhắn xong lại cầm điện thoại đợi cô trả lời.
Một thời gian trước, bạn cùng phòng đại học của Phó Tây Linh tổ chức một buổi tụ họp, hai người bạn cùng phòng sống ở nơi khác cùng lúc có chuyến công tác tới đây, nên đã gọi Chu Lãng đi ăn.
Lại là món tôm hùm đất cay. Phó Tây Linh ngồi bên bàn ăn nhắn tin cho Thời Chỉ, hỏi cô có muốn mình mua cho cô một suất mang về không?
Rất lâu sau, Thời Chỉ vẫn không trả lời. Nhưng anh không cầm điện thoại đợi tin nhắn của cô, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn kiểm tra nhiều hơn bình thường đôi chút, và ngay lập tức bị anh cả của phòng ký túc phát hiện.
Ở chung phòng với nhau suốt bốn năm, làm gì có ai là không hiểu nhau chứ?
Anh cả trong phòng hỏi: “Phó ơi là Phó, cậu có gì mới rồi hả?”
Chu Lãng ngồi bên cạnh lau kính mắt, khe khẽ “hừ” một tiếng.
Em út của phòng chớp chớp mắt: “Anh Chu, anh vẫn không hài lòng sao? Dạo gần đây anh Phó thường xuyên đến “chăm bẵm” anh ăn uống mà, vỗ béo cho anh mập hơn hồi hè một chút rồi này, ở gần đúng là sướиɠ thật đấy.”
Chu Lãng nói: “Cậu ấy chỉ đơn thuần đến để cho tôi ăn không đấy chắc?”
Dù sao thì trước đây, Phó Tây Linh đã từng tỏ ra quá thờ ơ với mấy chuyện tình cảm, trên người lúc nào cũng mang vẻ cool ngầu kiểu “Trai khôn không nhảy vào bể tình”. Vậy mà bây giờ lại bỗng có cái mới, chắc chắn bọn họ phải hỏi cho bằng được.
Vào thời điểm đó, Phó Tây Linh vừa bị thương, chấn động não nhẹ, anh ở bên nhà ba mẹ suốt bao ngày trời, và mới về nhà chưa được bao lâu.
Anh và Thời Chỉ vô cùng hòa thuận, lúc nào cũng dính lấy nhau chơi game, ôm ấp hôn hít, tuy nhiên cũng chỉ có vậy mà thôi. Hôn không ít, ôm cũng nhiều, vậy mà vẫn chẳng khơi dậy được chút suy nghĩ về mặt tình cảm nào của cô nhóc đó.
Do đó, Phó Tây Linh đã nói: “Gặp được người thích, nhưng chưa theo đuổi được.”
Anh cả rượu vào lời ra, và rất vui vẻ làm người hướng dẫn về chuyện tình yêu cho Phó Tây Linh, đồng thời đưa ra vô vàn gợi ý.
“Phó ơi Phó, cậu theo đuổi người ta thì phải mang lợi thế của bản thân ra mà theo đuổi, sử dụng năng lực của đồng tiền đi chứ!”
Phó Tây Linh đáp: “Cô ấy ghét người lắm tiền.”
“Vậy thì cậu tỏ tình đi, thẳng thắn vào. Tỏ tình xong mà vẫn không được thì ngày nào cũng siêng năng hỏi han này kia, thể hiện đủ kiểu quan tâm, chắc chắn sẽ thành công.”
Phó Tây Linh nói: “Không thành công được đâu, cô ấy cho tôi vào danh sách đen mất.”
“Vậy thì cậu bày mấy trò lãng mạn đi, mua hoa hồng cho cô ấy, mua 99 đóa hồng, nếu không được nữa thì mua 999 bông, phải là hồng đỏ nhé, nóng bỏng, để bày tỏ tình cảm của cậu.”
Phó Tây Linh cúi đầu cười một lúc lâu: “Cậu đừng có hại tôi.”
“Cậu xem, cậu đẹp trai thế này, đầu óc lại thông minh chết mẹ đi được, theo lý mà nói thì ngoại hình và IQ sẽ phải được điểm cộng chứ? Sao thế, cô gái đó đều không có cảm giác gì à?”
Phó Tây Linh bóc một con tôm hùm đất muối tiêu không cay, ăn xong lại trầm mặc vài giây: “Có thể cô ấy cảm thấy tôi đẹp trai, nhưng không thích kiểu như tôi. Còn về đầu óc, cô ấy cũng thông minh chết mẹ đi được.”
Chu Lãng gật đầu vô cùng thấu hiểu: “Chẳng thế thì sao, bạn trai cũ của cô ấy và Phó Tây Linh là hai kiểu hoàn toàn khác nhau.”
Anh cả và em út đều có chút tò mò hỏi cô là kiểu cô gái thế nào?
Phó Tây Linh lại cười, anh nói, Thời Chỉ có thể giành học bổng, nhận được sự yêu thích lẫn khen ngợi của giáo viên, đầu óc lại là kiểu thông minh, không làm ăn kinh doanh thì phí của giời.
Có thể điều hành quán bar, uống mấy chai rượu vang cũng chẳng say, có thể dùng đế ly để mở sâm banh, chơi đánh trận nước với người ta thì cùng luôn xô để đá. Đã thế lại còn chẳng chịu thua, tối qua đã phá vỡ kỷ lục game của anh…
Anh cả và em út nghe Phó Tây Linh bàn luận về con gái, lại còn là kiểu thao thao bất tuyệt, khiến cả hai chết lặng.
Thậm chí Chu Lãng còn choáng váng hơn: “Người cậu thích có phải Thời Chỉ không thế?”
Phó Tây Linh đáp: “Ngoài cô ấy ra, thì còn có thể là ai nữa chứ?”
“Không thể nào, cô ấy trầm tính, ngoan ngoãn nho nhã lắm mà, liệu có phải bị Thẩm Gia làm cho kích động không, tại sao đột nhiên lại cool ngầu thế?”
Nụ cười của Phó Tây Linh đã khép lại, anh cau mày: “Cậu có thể đừng gắn cái tên Thẩm Gia vào cùng với cô ấy không?”
Chu Lãng: “Được, vậy thì cậu cũng đừng có suốt ngày tới gọi tôi đi ăn nữa nhé?”
Cái này thì không được!
Đầu óc của Thời Chỉ vô cùng kỳ lạ, cô luôn cho rằng Phó Tây Linh là một tay chơi, còn cảm thấy đại đa số các bạn của anh đều là người khác giới nữa.
Mỗi lần Phó Tây Linh báo cáo lịch trình, nói mình hẹn cùng người này người kia, anh đều nói “một người bạn”, nhưng không đề cập đến là nam hay nữ. Sau đó, Thời Chỉ sẽ tự bổ sung điều gì đó, rồi như cười như không liếc anh một cái với ý vị sâu xa, nhưng cũng chỉ nhìn có một cái vậy thôi.
Phó Tây Linh cũng rất biết cách, kể từ đó về sau, anh không bao giờ nói ra giới tính của bạn mình, cứ để cho Thời Chỉ tha hồ đoán mò.
Kết thúc bữa ăn, anh cả nâng ly chúc cho Phó Tây Linh thành công: “Cậu nhìn cậu xem, làm ăn kinh doanh thành công, dự án cả con phố cổ lớn như vậy cũng thực hiện được, vậy thì có gì mà không theo đuổi nổi một cô gái. Mang hết tám trăm “mưu kế” của cậu ra mà dùng đi chứ?”
Quả thực là Phó Tây Linh đã mang “kế” ra để dùng rồi, cũng thực sự đổi lại được chút chút ấm áp của Thời Chỉ. Cô kiếm được một trăm năm mươi nghìn tệ từ chỗ anh, sau đó đã chủ động mời anh một cốc cà phê “mua một tặng một” rồi mà.
Những câu “kể khổ” với bạn cùng phòng đại học trong bữa ăn, thực ra chỉ là nói đùa mà thôi. Phó Tây Linh chỉ muốn khoe khoang với người ta, rằng có một cô gái như vậy suốt ngày “bám lấy” anh, làm anh muốn bỏ cũng chẳng được.
Và việc gửi ảnh của Thời Chỉ vào nhóm gia đình cũng là một bài tâm lý. Phó Tây Linh rất tự tin vào bản thân, anh không ngốc, có thể nhận ra sự hứng thú mà Thời Chỉ dành cho mình.
Nếu không, đêm hôm cô sẽ không lái xe điện đến đón anh, đổi thành tính cách trước đó của Thời Chỉ, cô đã cho anh cái bạt tai, tát anh bay đi luôn rồi.
Thế nhưng, Phó Tây Linh cũng không muốn bắt Thời Chỉ phải lặn lội, sinh nhật của mình có đón hay không cũng vậy, không thành vấn đề. Cái anh muốn là nói câu “chúc mừng sinh nhật” với cô, còn muốn để cô đón một ngày sinh nhật thật đặc biệt nữa.
Mà ngày sinh nhật ấy khá ổn, Thời Chỉ vui vẻ, đi ngủ còn cho anh ôm, có điều tốc độ lật mặt của cô tương đối nhanh. Trước khi ngủ còn hôn anh, ngủ dậy cái lại tìm anh nói chuyện.
Thời Chỉ ngủ khá ngon, ánh mắt lười biếng, môi hồng răng trắng, mái tóc xõa tung trên giường, đẹp thật!
Phó Tây Linh hai mươi ba tuổi, phát hiện ra mình thích Thời Chỉ, mới được vài tháng đã đón sinh nhật hai mươi tư tuổi. Anh cảm thấy có chút không ổn, thích quá mất rồi, tự mình làm khó mình.
Phó Tây Linh nhìn cô, ngay cả khi thể xác thân mật hơn chút nữa, thì những gì Thời Chỉ thể hiện ra lại không phải là sự lo lắng, ngại ngùng khi đối mặt với người khác giới mình thích, mà vẫn là phòng bị.
Do đó, Phó Tây Linh cũng đổi cách nói, không bàn chuyện tình cảm với Thời Chỉ. Nếu cô thiếu bạn hợp tác, anh sẽ làm bạn hợp tác của cô, nếu cô thiếu bạn giường, thì anh sẽ làm bạn giường của cô.
Cái mà anh có chính là thời gian!
Thời Chỉ khá hài lòng với cách thức mà họ ở cạnh nhau, cô vứt bỏ phòng bị, lại bắt đầu kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, nói rằng: “Đợi tôi “học” được, cũng sẽ giúp anh.”
Vì câu nói ấy của cô, Phó Tây Linh đã hai đêm không ngon giấc. Nửa đêm anh ngồi dậy khỏi giường, vén tóc trước trán, tự hỏi mình trong bóng tối: “Có phải mình bị người ta chơi ngải rồi không?”
Lần trước, khi Phó Tây Linh nghĩ như vậy, là lúc ở trong bệnh viện. Khi ấy, ba mẹ anh đều có mặt, thậm chí bác cả cũng ở đó. Anh nằm trên giường bệnh đợi bác sĩ đọc phim CT, và công bố kết quả, bác sĩ nói là chấn động não nhẹ, cuối cùng cả nhà cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bác cả nói, lần tới gặp phải chuyện như vậy thì đừng quá dũng cảm, an toàn và sức khỏe của bản thân là điều quan trọng nhất. Khi con còn nhỏ, bọn ta mời người về giảng kiến thức an toàn cho con, con quên hết cả rồi hay sao?
“Con không quên.”
Nhưng những gì Phó Tây Linh nghĩ là: Cũng may là không nghiêm trọng, nếu không với cái tính cách không thích nợ ân tình người khác của Thời Chỉ, thì anh chẳng biết phải ăn nói với cô thế nào.
Sau đó, anh đã nằm trong phòng bệnh đầy mùi thuốc khử trùng, nở nụ cười tự chế giễu. Cảm thấy, bản thân quả thực rất giống bị chơi ngải rồi!
Hôm đó, Phó Tây Phong cũng bị bác cả bắt ép, không tình chẳng nguyện đến bệnh viện. Trông thấy Phó Tây Linh cười, Phó Tây Phong đứng bên cạnh mỉa mai: “Có phải Tây Linh bị đập cho ngu đi rồi không?”
Sau đó, tên ngốc Phó Tây Phong đã ăn luôn cái vả của bác cả vào sau gáy.
Về phần Phó Tây Phong – cái tên hơi tí là phun ra những câu phát ngôn kiểu “miệng chó chẳng nhả ra được ngà voi”, thì Phó Tây Linh lười chẳng thèm để ý đến.
Sau này, Phó Tây Linh lật mặt với Phó Tây Phong, cũng là để cảnh cáo anh ta không được đến tìm Thời Chỉ nữa.
Tất cả người lớn đều có mặt, Phó Tây Phong cố tình kiếm cớ chọc ngoáy: “Sao nào, tôi không được phép đến tìm cô bạn gái giả mạo đó của cậu sao? Sợ mọi người biết việc cậu tìm một cô bạn gái giả để chơi chiêu à?”
Phó Tây Linh ấn bật lửa, nghiêng đầu châm thuốc, lạnh lùng liếc nhìn Phó Tây Phong một cái: “Cô ấy chê anh phiền, anh dám đến tìm cô ấy nói thêm một chữ nữa thử xem!”
Lòng kiên nhẫn của Thời Chỉ có hạn. Ban đầu khi hợp tác với anh, cô cũng đã từng nói, bất luận bạn gái cạnh anh ghen tuông thế nào, cũng không được tìm đến trường cô để gây sự.
Phó Tây Linh không có bạn gái, nhưng Phó Tây Phong cũng không được phép xuất hiện tại Đại học B, nếu không “món nợ” này Thời Chỉ sẽ tính lên đầu anh.
Sau sinh nhật, Phó Tây Linh và Thời Chỉ không thường xuyên gặp mặt, cả hai đều bận, vì thế Phó Tây Linh đã có chút bất cẩn.
Anh nghe nói chỗ chú mình có một bản hợp đồng hợp tác cần gửi đến tập đoàn Hưng Vinh, bèn ngăn không cho trợ lý của chú đến đó, mà trực tiếp đứng dậy, nói mình sẽ mang đi.
Lúc đó, anh thực sự không nghĩ nhiều, chỉ vuốt lại tóc, thay quần áo rồi lái xe thể thao rời đi. Anh nghĩ, có khi lại được gặp Thời Chỉ một lúc, cuối cùng, vì hành động bất cẩn ấy, mà Phó Tây Linh đã bị Thời Chỉ hiểu lầm.
Câu nói “Khi hẹn hò với Thẩm Gia, chẳng phải em vô cùng hiểu anh ta à, tại sao đến tôi lại lười chẳng thèm để ý thế…” Đúng là không nên nói.
Là do anh kích động, nhưng đó cũng là lời thật lòng. Thời Chỉ thì còn “đỉnh” hơn, sau khi từ chối liên tiếp mấy cuộc gọi của anh, cô đã gửi cho anh một tin nhắn.
“Thẩm Gia là bạn trai cũ của tôi, còn anh thì sao?”
Câu nói ấy suýt chút nữa thì khiến Phó Tây Linh tức mà chết, anh âm thầm chửi thề vài câu, rồi ném luôn điện thoại lên sofa.
Ngày hôm sau, bọn họ có buổi tụ tập, đã lên kế hoạch từ sớm, hết người này đến người khác gọi điện tới giục, điện thoại liên tục đổ chuông, nhưng không có một lần là của cô.
Phó Tây Linh ôm cả bụng tức đến bữa tiệc, anh không lái xe mà đi nhờ xe của bạn nối khố. Trên xe anh đội chiếc mũ len che gần hết nửa khuôn mặt, tức hừng hực nhắm mắt dựa vào ghế.
Trong xe của bạn nối khố vẫn còn một người bạn khác nữa, ba người tiện đường đi đón Diêu Diêu.
Bên ngoài nhiệt độ xuống thấp, rất lạnh, Phó Tây Linh ra ngoài mà chẳng thèm xem dự báo thời tiết, anh chỉ mặc chiếc áo khoác da, còn bị bạn phỉ báng nữa: “Đây là thời trang phang thời tiết phải không?”
Anh đáp: “Không lạnh, đang muốn hạ nhiệt.”
Chiếc xe chạy vào khu biệt thự, Diêu Diêu từ bên ngoài chạy lên xe, đồng thời liên tục kêu lên một tràng “lạnh, lạnh, lạnh, lạnh”, rồi chen vào hàng ghế sau.
Tình bạn từ nhỏ tới lớn, bình thường mối quan hệ của họ đều rất tốt, nên người bạn nói chuyện vô cùng gợi đòn: “Trời ơi, Diêu Diêu, cậu sao thế, nước mũi chảy hết ra ngoài rồi kìa, còn chưa đủ xấu hay sao?”
Diêu Diêu tìm vài tờ khăn giấy, lau mũi xong lại dùng khăn ướt lau tay. Sau đó, bóp cổ người bạn kia: “Cậu chán sống rồi phải không, cậu mới xấu thì có, tháng trước tôi mới đi nâng cơ xong đó!”
Họ ầm ầm ĩ ĩ ở ghế sau, cậu bạn bị bóp cổ la oai oái, tiếp đến là tiếng phàn nàn vang lên: “Làm gì có cô gái nào đứng hít gió lạnh mười mấy phút mà không xấu cơ chứ, tại sao mấy cậu lại tới muộn như vậy?”
Cậu bạn lái xe giải thích: “Là do Phó Tây Linh đến muộn, bọn tôi phải đợi cậu ấy.”
Dường như lúc này Diêu Diêu mới biết có cả Phó Tây Linh ở trong xe, giọng nói lập tức nhỏ đi đôi chút, sau một lúc yên tĩnh mới hắng giọng, hỏi: “Phó Tây Linh, hôm nay Thời Chỉ có đến không?”
Phó Tây Linh không nói một lời, bạn thân hả hê cười đùa: “Đừng có nhắc đến nữa, đang cãi nhau với bạn gái, làm người ta tức đến bỏ đi luôn rồi, bây giờ còn chẳng thèm để ý đến cậu ấy nữa kìa.”
Phó Tây Linh không chút biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, vài phút sau, anh lại đột ngột lên tiếng: “Tấp vào lề đường cho tôi một chút.”
“Cậu làm gì thế, không đến bữa tiệc nữa sao?”
Phó Tây Linh tháo dây an toàn, anh ném mũ len xuống ghế phụ lái, nói mà chẳng thèm ngoái đầu lại: “Đi xin lỗi.”
Anh ngồi cả đêm ở hàng ghế cứng trên tàu cùng Thời Chỉ, nhưng lại có cảm giác từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên mình thực sự bước vào cuộc đời cô.
Trước khi đến xin lỗi, Phó Tây Linh còn đang hờn dỗi vì dòng tin nhắn kia của Thời Chỉ, anh thầm nghĩ: “Đúng, đúng, đúng, tôi chỉ là một người bạn giường, không thể so sánh với anh bạn trai cũ bảo bối của em.”
Còn suýt chút nữa thì ném luôn chiếc vòng ngọc cô để ở đầu giường vào thùng rác. Nhưng vào buổi sáng sớm trên tàu, vừa mở mắt ra, đã trông thấy Thời Chỉ bưng mì hộp và cháo, cẩn thận nhường đường ở lối đi cho một bà cụ.
Mái tóc cô đã rất dài, nhẹ nhàng vương trên vai và sau lưng, do không được nghỉ ngơi đầy đủ, nên thần sắc có chút mệt mỏi.
Cô hỏi anh: “Anh ăn cái nào?”
Phó Tây Linh nhìn vào mắt Thời Chỉ, và nảy nên một suy nghĩ, nếu cuộc đời của một con người nhất định phải kết hôn, vậy thì anh muốn cưới Thời Chỉ.
Cùng Thời Chỉ về quê một chuyến, cũng coi như tiến lại gần cô hơn đôi chút. Có lẽ không phải về mặt tình cảm nam nữ, nhưng chắc chắn Thời Chỉ phải có tình cảm, thì mới sẵn sàng kể chuyện gia đình cho anh nghe.
“Bà ấy có hành vi hung hăng, sau đó bị đưa đến đây, ở trong phòng kín, một tuần được vào thăm một lần.”
Đây là những gì Thời Chỉ nói.
“Nếu bà ấy không gặp Lâm Hiếu Bình, không kết hôn, cũng chẳng sinh con. Nếu năm đó bà ấy lựa chọn công việc, thì tôi nghĩ bà ấy sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.”
Đây cũng là những gì Thời Chỉ nói.
Phó Tây Linh nhìn Thời Chỉ đứng trong trời gió tuyết, lặng lẽ hướng về phía “trung tâm chăm sóc sức khỏe thần kinh”.
Vì vậy, anh có thể hiểu, nếu Phó Thiến có thể thực hiện một kế hoạch được Thời Chỉ chấp thuận, bất luận có vất vất vả ra sao, thì chắc chắn cô cũng sẽ đi.
Tính cách của Phó Thiến và Thời Chỉ quá hợp nhau, Phó Thiến có thủ đoạn, có năng lực. Còn Thời Chỉ, trong tình huống thiếu kinh nghiệm làm việc, mà cô đã nhanh nhẹ hơn, thông minh hơn rất nhiều nhân viên cũ rồi.
Phó Tây Linh rất rõ ràng rằng, làm việc với Phó Thiến, Thời Chỉ mới có được những gì cô muốn, thực hiện được tham vọng nghề nghiệp của cô.
Trước đây, khi gọi điện cho Chu Lãng, để hỏi làm thế nào mới có thể nâng cấp một chiếc máy tính cũ, Chu Lãng đã vô cùng lo lắng, hỏi: “Không phải tôi nhiều chuyện đâu, nếu Thời Chỉ mãi mãi không có ý định tìm bạn trai thì sao?”
Phó Tây Linh đang nghiên cứu kỹ năng sửa chữa máy tính trên web, anh dập tắt điếu thuốc trên tay, chầm chậm phun ra làn khói, và tương đối lạc quan: “Không biết, cứ đợi thêm xem sao.”
Chu Lãng vẫn không mấy lạc quan về họ, anh ta cằn nhằn nói, tình hình của Thời Chỉ quá phức tạp. Cảm thấy Phó Tây Linh không thể kiểm soát, nếu muốn yêu đương, không bằng đổi người khác thì hơn.
Nhưng Phó Tây Linh vẫn giữ nguyên câu nói đó: “Ngoài cô ấy ra còn có thể là ai khác chứ?”
Tuy nhiên, đôi khi chuyện tình cảm sẽ khó giấu tựa như cơn ho, biết tin cô định đi nước ngoài, Phó Tây Linh thực sự vô cùng khó chịu. Anh sợ cô gái này tàn nhẫn, ngủ xong thì bỏ của chạy lấy người, lại cắt đứt với anh.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Phó Tây Linh cảm thấy việc này không thể trách Thòi Chỉ, mà anh cũng chẳng đành lòng trách cô.
Không phải Thời Chỉ chưa từng vương vấn tình cảm, khi đó hẹn hò với Thẩm Gia, chẳng phải cô cẩn thận lắm sao?
Biết Thẩm Gia thích đồ trang sức màu xanh, thích mặc đồ màu nhạt, biết Thẩm Gia thích ăn cherry. Cô còn nhớ sinh nhật của anh ta, nhớ anh ta từng tham gia cuộc thi nào, giành được giải thưởng gì…
Cô đã từng bỏ ra ngần ấy tâm tư, điều đó chứng tỏ là thích. Một cô gái có trải nghiệm cuộc sống như Thời Chỉ, vốn dĩ luôn cảm thấy niềm tin trong tình cảm đang bị đe dọa, vậy mà cô lại tin tưởng Thẩm Gia.
Thẩm Gia là tên chó, không làm nên chuyện của con người, anh ta giáng cho cô một đòn cuối cùng, đã trực tiếp hủy diệt phần tình cảm dịu dàng ở cô. Vì vậy, việc này phải trách Thẩm Gia.
Điện thoại bỗng đổ chuông, Phó Tây Linh nhìn vào chữ “Đúng” duy nhất trong tin nhắn mà Thời Chỉ trả lời lại mình, và trong lòng làm thầm ghim thêm một món thù cho Thẩm Gia.
Tâm trí đang xáo trộn, thì máy tính lại sửa được, đợi đến khi Thời Chỉ tan làm về nhà, Phó Tây Linh đã ngồi vững vàng trên sofa, đưa cho cô một phần tài liệu.
Anh nói: “Tôi đã điều tra giúp em rồi, quả đúng là dưới trướng Phó Thiến đang thiếu người.”
Nhân viên cao cấp mà Phó Thiến một tay dẫn dắt, đã giấu cô ta, bí mật làm một giao dịch bán đứng Tập đoàn Hưng Vinh. Tất nhiên, Phó Thiến hoàn toàn biết điều này, nói cái gì mà tha thứ, lấy công chuộc tội đều là thủ đoạn, để ổn định lòng người mà thôi. Thực ra, Phó Thiến không còn ứng viên nào phù hợp.
Thời Chỉ nhìn vào đống tài liệu, hỏi Phó Tây Linh: “Anh nghĩ sao?”
“Em đã chọn đúng, em thông minh, năng lực làm việc giỏi, đi du học theo sắp xếp của Phó Thiến, cô ta sẽ không để em chịu thiệt. Những người mà gia đình tôi cử đi để bồi dưỡng, sau khi về nước đều có mức lương rất hậu hĩnh.”
Phó Tây Linh uể oải dựa trên sofa, giọng điệu chậm rãi: “Nhưng tôi có một câu hỏi.”
“Câu hỏi gì?”
“Chương trình MBA kéo dài hai năm. Sang năm, sau khi ra nước ngoài, em định đổi bạn giường mới sao?”
Thời Chỉ vẫn đang nhìn chằm chằm vào đống tài liệu, trong đó có rất nhiều thông tin nội bộ Tập đoàn mà vị trí hiện tại của cô không thể tiếp cận được.
Cô đọc vô cùng chăm chú, nhưng vẫn không trì hoãn việc hỏi ngược lại: “Tạm thời chưa có dự định đó, tại sao tôi phải đổi?”
“Vì xa.”
Cuối cùng, Thời Chỉ cũng ngẩng đầu lên, cô cau mày: “Phó Tây Linh, anh còn không đủ tiền để mua vé máy bay nữa hả?”
Phó Tây Linh nhìn Thời Chỉ một lúc, anh chợt bật cười, cười vô cùng vui vẻ, vô cùng đẹp trai. Cười xong lại kéo Thời Chỉ vào lòng: “Vẫn mua được.”