Sau khi nhậm chức, Thời Chỉ còn bận hơn cả lúc quản lý quán bar. Công việc mà Phó Thiến sắp xếp cho cô là quản lý nhà ăn, ngày nào cũng mặc bộ đồ công sở chân váy màu đen, đi giày cao gót chạy tới chạy lui.
Sau nửa tháng nhậm chức, Thời Chỉ chỉ gặp Phó Thiến đúng một lần, đó là vào giờ làm việc của Thời Chỉ.
Phó Thiến có một bữa tối liên quan đến công việc, tình cờ lại ở gần đây, cơm no rượu say mới ra khỏi phòng bao. Nhưng trông dáng vẻ lại không hề say, cô ta đứng bên cạnh một gốc cây khổng lồ ở lối hành lang, uống trà giải rượu mà Giám đốc giao cho Thời Chỉ mang đến.
Phó Thiến hỏi Thời Chỉ, rằng liệu cô có cảm thấy khó chịu khi thân là một tài năng trẻ xuất sắc của trường đại B, mà lại phải làm công việc như mình đang làm hay không.
Đây là đang “đào hố” phải không!
Thời Chỉ vô cùng bình tĩnh, đối diện với sếp chưa từng căng thẳng: “Trước đây, tôi từng quản lý một quán bar nhỏ với mức giá đồ uống tương đối thấp, và những vị khách gặp phải còn khó tiếp xúc hơn nhiều so với ở đây.”
Tâm tư của sếp luôn rất khó đoán. Phó Thiến bật đèn xanh cho Thời Chỉ, không thể chỉ vì tìm một quản lý bình thường cho nhà hàng thuộc sở hữu của Tập đoàn Hưng Vinh.
Phó Thiến gật đầu, không nói hớ điều gì, chỉ đưa cốc trà cho Thời Chỉ: “Giúp đôi gửi lời cảm ơn đến Giám đốc Lưu của chúng ta nhé.”
Thời Chỉ không hề lo lắng về những sắp xếp của Phó Thiến, ngoài việc tin tưởng vào phán đoán của bản thân ra, thì cô còn một lý do khác nữa.
Lý do đó là Phó Tây Linh. Phó Tây Linh đã nói với Thời Chỉ rằng, nếu Phó Thiến sắp xếp cho cô công việc ở cấp bậc cơ bản, thì đừng vội nóng ruột. Lầm sếp đều biếи ŧɦái như vậy, thích kiểm tra người khác.
Anh nói những điều này mà không hề ngần ngại về việc tự mình chửi luôn cả mình.
“Nếu Phó Thiến chỉ cho cô miếng bánh ngon, nói những lời dễ nghe, khi đó mới cần phải cẩn thận.”
Sau nhiều lần hợp tác, những khía cạnh khác chưa nói đến, chỉ tính tới những đề xuất trong công việc, thì Thời Chỉ vẫn có thể tin tưởng lời nói của Phó Tây Linh.
Ngoài công việc ra, cô còn phải chuẩn bị bài báo cáo đề tài cho luận văn tốt nghiệp, đôi lúc bận quá, đến cơm tối cũng không ăn nổi.
Nhưng với lịch trình bận rộn như vậy, mà thỉnh thoảng Phó Tây Linh vẫn có thể chen chân vào cuộc sống của cô. Có lúc, anh sẽ xuất hiện trong nhà hàng mà Thời Chỉ làm việc, rồi tươi cười đón nhận ánh mắt đầy cảnh cáo của cô.
Anh không hề làm bất cứ điều gì, chỉ yên lặng ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ trong nhà hàng, thỉnh thoảng gọi vài món đồ ăn, ăn xong lại lôi máy tính xách tay ra làm việc.
Thời Chỉ hỏi, anh không có văn phòng? Không có nhà hay sao? Phó Tây Linh nói mình thuận đường đi công chuyện, bảo cô không được vô lý với “thượng đế”.
Đôi lúc, Phó Tây Linh lại xuất hiện trong khuôn viên trường đại học B, còn tham gia một tiết học cùng Thời Chỉ, nhưng chẳng hề nghiêm túc nghe giảng.
Anh ngồi cạnh cô, mặc chiếc áo sơ mi dài tay nằm bò trên mặt bàn ngủ gần cả tiết học, đến khi tỉnh dậy lại dùng giấy nháp của cô để gấp ếch. Thời Chỉ nói anh gấp không đẹp, trông như con cóc, anh lại đặt cho thú cưng mà mình gấp cái tên “Gia Gia”.
Nhàm chán tới mức độ thế này, thực khiến Thời Chỉ có chút nghi ngờ, anh bị đối tượng hẹn hò nào đó hủy kèo, nên mới chạy đến chỗ cô để gϊếŧ thời gian chăng?
Thời Chỉ không thể nhớ Phó Tây Linh đã chụp bao nhiêu tấm ảnh của mình rồi, thỉnh thoảng mất kiên nhẫn, cô cũng sẽ hỏi: “Anh có thể đi kiếm người khác để yêu đương bình thường được không?”
Phó Tây Linh không hề do dự, liền nói không yêu. Không yêu thì không yêu, trước giờ Thời Chỉ luôn lười chẳng thích lo chuyện bao đồng. Cô cũng không phải dì bảy, cô tám nhà anh, nên chẳng thể can thiệp vào quá nhiều.
Hơn nữa, trạng thái tự do này cũng tốt, ảnh cũng chẳng phải gửi cho anh không công, thỉnh thoảng cô vẫn có thể hôn anh mà!
Mối quan hệ với Phó Tây Linh có chuyển biến là vào tháng mười một.
Sau lễ Quốc Khánh, sáng sớm và tối trời bắt đầu chuyển lạnh, mấy ngày cuối tháng mười, đầu tháng mười một, ba, bốn ngày liên tiếp, trời lúc nào cũng âm u. Sau cơn mưa, nhiệt độ giảm mạnh, đã ở mức có thể khoác chiếc áo khoảng mỏng bên ngoài.
Ngày hôm nay, Thời Chỉ tăng ca đến chín giờ, cô về ký túc thay giày cao gót rồi tắm rửa, đồng thời giặt tay đống áo sơ mi trắng cần mặc đi làm.
Làn gió nhẹ thổi ngoài ban công, sau khi phơi áo, cô lại đứng thẫn thờ trong làn gió đêm mát mẻ, suy nghĩ xem liệu báo cáo đề tài của mình có thiếu sót gì hay không?
Tiếp đến, thì nghe thấy bạn cùng phòng gọi: “Thời Chỉ, cậu có điện thoại này.”
Phó Tây Linh tổ chức tiệc sinh nhật, đã uống rượu suốt cả buổi. Ở nhà anh đã bị cái tên Phó Tây Phong vô ý vô tứ chúc ba chén rượu trắng, ra ngoài cùng bạn lại uống thêm vài chai bia, cùng mấy cốc rượu tây.
Uống nhiều loại rượu cùng lúc nên có chút khó chịu, bèn gọi điện cho Thời Chỉ.
“Bọn họ đang muốn chuốc say chết tôi rồi, bà chủ Thời, đến cứu đi?”
“Cứu thế nào?”
“Đưa tôi về nhà.”
Thời Chỉ đóng cửa ban công lại: “Anh uống đến độ quên luôn đường về nhà rồi à?”
Điện thoại truyền đến tiếng cười uể oải, anh nói, không đến mức như vậy, nhưng nếu bạn gái không tới đón, thì cái đám “bạn chó” này không cho anh về.
“Không đi.”
Mười phút sau, Thời Chỉ khoác áo khoác mở cửa ký túc xá, sau khi ra ngoài, cô vẫn cảm thấy bản thân mình đúng là bận đến ngu luôn rồi! Nửa đêm nửa hôm, địa điểm mà nhóm Phó Tây Linh tụ tập lại chẳng gần gì cho cam, vậy mà cô vẫn đồng ý đến đón anh.
Vừa đến dưới lầu, đã nghe thấy tiếng ồn ào từ quầy bar ngoài trời. Thời Chỉ bước lên cầu thang, vừa nhìn đã thấy mấy người Phó Tây Linh. Nhóm anh em phú nhị đại vung tay hào phóng, bao trọn cả quán bar để tổ chức sinh nhật cho anh.
Những quả bóng hidro bay thành từng lớp trên đầu, Phó Tây Linh rất im lặng, anh mặc áo sơ mi đen, ngồi giữa nhóm bạn bè, đang không uống rượu mà tựa lưng vào ghế nghịch bật lửa.
Mặt đất phủ đầy những mảnh ruy băng lấp lánh, chai rượu vương vãi khắp nơi, chiếc bánh gato bảy tám tầng đã bị đào đến mức không còn nhận ra hình dáng ban đầu của nó nữa.
Dường như đúng lúc Thời Chỉ nhìn qua, thì Phó Tây Linh cũng nhìn về phía cô. Anh chợt mỉm cười, nhẹ nhàng rút điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay của người bạn ngồi cạnh ra, rồi dập tắt.
Phó Tây Linh cầm áo khoác đứng dậy: “Bạn gái đến rồi, mấy cậu tiếp tục high đi nhé, tôi về đây.”
Cả nhóm đang hưởng ké sinh nhật của Phó Tây Linh, người nào người nấy đều lên cao tinh thần, đương nhiên sẽ không muốn thả chủ nhân của bữa tiệc này đi.
Nhưng cũng vì nhìn thấy “người nhà” là Thời Chỉ đã đến, nên mới chịu bỏ qua, còn lấy mấy chùm chìa khóa xe ra rồi đuổi theo, hỏi xem cô và anh có cần xe không?
Thời Chỉ nói: “Không cần, tôi có xe rồi.”
Xem ra Phó Tây Linh không uống quá nhiều, anh xỏ tay vào túi quần, vừa nhàn nhã vừa thong dong đi xuống cầu thang.
Thời Chỉ nói cô có xe, nên vị thiếu gia đang ăn mừng sinh nhật này đã duỗi đôi chân dài ngồi dưới bậc thang cuối cùng, đợi xe của cô.
Sau hai phút, Thời Chỉ phóng xe đạp điện từ ngã tư bên cạnh đến, rồi dừng trước mặt anh. Cô ném chiếc mũ bảo hiểm cho Phó Tây Linh: “Lên xe.”
“… Đây là xe của cô hả?”
Chiếc xe đạp điện này là Thời Chỉ mua lại từ một chị khóa trên đã tốt nghiệp, rất thuận tiện cho việc đi làm tan làm trong khoảng thời gian này của cô. Không cần chờ xe buýt, hay tàu điện ngầm, cô cảm thấy vô cùng tiện lợi.
Thời Chỉ gân mặt: “Có đi không?”
Tính cô rất nóng nảy, chỉ cần Phó Tây Linh do dự một, hai giây là cô sẽ ném ra câu “vậy mời anh kêu cô bạn gái nào có ô tô, cò bằng lái tới đón”, dứt lời liền vặn ga rời đi luôn.
“Haiz…”
Phó Tây Linh tức tốc đứng dậy, dang đôi chân dài ngồi lên yên sau của xe đạp điện. Có lẽ chủ nhân bữa tiệc sinh nhật với chiều cao gần mét chín mươi này cảm thấy vô cùng ấm ức, nên vẫn chưa bỏ cuộc, mà hỏi: “Hay là, chúng ta gọi xe nhé?”
“Tự gọi được xe, tại sao lại không tự về nhà được?”
Thời Chỉ cứ thế lên đường.
Người ngồi phía sau không tiếp tục phản kháng nữa, anh thản nhiên đặt tay lên eo cô, tựa cằm lên vai cô, lười nhác chậm rãi ngâm nga ca khúc “Animal”.
Gió đêm lành lạnh, hơi thở của anh lại ấm áp, mang theo men rượu rơi xuống làn da trên cổ cô, vô cùng ngứa ngáy.
“Anh im đi.”
Điện thoại của Thời Chỉ hết pin, nên không bật được chỉ đường, xe điện chạy đến ngã tư, nhất thời không biết nên rẽ hay đi thẳng. Thời Chỉ hỏi Phó Tây Linh một câu, nhưng mấy giây sau vẫn không nhận được câu trả lời.
Cô quay đầu lại nhìn, thấy anh đang mỉm cười: “Chẳng phải cô bảo tôi im đi sao?”
“Không nói thì xuống xe.”
Phó Tây Linh đáp lại rất nhanh: “Đi thẳng, đến ngã tư tiếp theo mới rẽ.”
Đây là lần đầu tiên Thời Chỉ chở người phía sau, vốn không quen, nên cảm thấy người có chiều cao như Phó Tây Linh ngồi sau xe thật phiền hà.
Nhất là cái người phiền toái đang đón sinh nhật này lại vô cùng kiêu căng, ngang qua mấy cửa tiệm bán bánh ngọt kiểu Tây, còn nằng nặc đòi cô dừng lại để vào mua bánh.
“Chiếc bánh nhiều tầng khi nãy mà vẫn không đủ ăn à?”
“Không.”
Không biết Phó Tây Linh vào trong mua gì, đến khi trở ra, anh xách theo chiếc hộp không quá lớn, trông vô cùng xinh xắn.
Vật lộn đến được nhà của Phó Tây Linh đã là gần mười hai giờ, sau khi vào cửa, anh đã thay chiếc áo sơ mi đen thành áo ba lỗ và quần mặc ở nhà. Sau đó cầm theo một lon soda đi đến bồn rửa tay, lúc bước qua mặt Thời Chỉ, lại như vô tình hỏi một câu: “Gặp nhau lâu vậy rồi mà chẳng thèm nói một câu chúc mừng sinh nhật tôi à?”
Thời Chỉ nhíu mày, thực ra cô đã biết ngày sinh nhật của Phó Tây Linh từ lâu, dù sao thì mật khẩu cửa, hay mật khẩu thẻ ngân hàng của anh đều là “991107”, hơn nữa, sinh nhật của hai người họ chỉ cách nhau một ngày.
Có điều câu “chúc mừng sinh nhật” này, bảo Thời Chỉ đối mặt, chân thành nói… Cô không có môi trường để thường xuyên biểu đại những câu chúc phúc, bao gồm “chúc mừng năm mới”, “Tết Trung thu vui vẻ”, “Tết Đoan ngọ vui vẻ”… Tất cả đều rất khó để nói ra khỏi miệng.
Chỉ khi diễn kịch với Thẩm Gia, mỗi lần không cần quá để tâm, thì cô mới nói câu “chúc mừng sinh nhật”.
Điều hòa ấm trong nhà Phó Tây Linh đủ đầy, Thời Chỉ vừa vào cửa đã bắt đầu cởi từng lớp áo. Cô mặc chiếc áo phông cộc tay của anh, giả bộ như rất tình cờ đáp lại: “Anh tổ chức sinh nhật to như vậy, chắc không cần thêm câu chúc của tôi đâu nhỉ!”
Trước khi Thời Chỉ đến quán bar, bạn bè của anh chơi quá high, đã bôi bánh kem lên mặt. Lúc này, Phó Tây Linh đang rửa mặt, anh ngước gương mặt đầy bọt sữa rửa mặt lên, nhìn Thời Chỉ trong gương.
Nhưng anh không nói gì, rửa xong bèn lau sạch hạt nước trên mặt, rồi thay đổi chủ đề.
“Không phải năm nào cũng tổ chức linh đình như vậy, thỉnh thoảng chỉ ăn bữa cơm cùng gia đình là được rồi. Năm nay ngoại lệ, mấy anh chị em đi du học nước ngoài về, vô cùng ồn ào, mà sinh nhật của tôi cũng là lý do để tụi nó quậy thâu đêm.”
Trong số đó có những người vẫn nhỏ tuổi, lần trước Thời Chỉ đã gặp tại bữa tiệc hồ bơi. Mấy người chơi té nước gà nhất cũng có mặt, tuy gà nhưng ham hố, vậy nên bị tấn công nhiều nhất cũng là mấy người họ.
Bao gồm cả chàng trai Thời Chỉ mở sâm banh hộ, hôm nay lúc đến quán bar, đầu cậu ta dính đầy bánh kem, lại còn dùng chính kem dính trên đầu để tạo kiểu tóc, trông như con vẹt mào trắng.
Phó Tây Linh ngồi uống sofa cạnh Thời Chỉ, uống xong bèn hỏi cô: “Cô thường đón sinh nhật thế nào?”
“Không tổ chức.” Chẳng có gì đáng để chúc mừng.
Mấy năm sau khi ra đời, có tổ chức sinh nhật hay không, Thời Chỉ hoàn toàn không nhớ. Cô chỉ nhớ tiền trong nhà đều bị Lâm Hiếu Bình vét sạch, năm lên năm hay sáu gì đó, Thời Mai đã mua cho cô một chiếc bánh gato.
Họ đang hát bài hát chúc mừng sinh nhật, thì Lâm Hiếu Bình thua cờ bạc bên ngoài mò về, ông ta lật đổ chiếc bánh, cũng đánh cả Thời Mai lẫn Thời Chỉ.
Lâm Hiếu Bình nói, ai cho mấy người lấy tiền của ông đây đi mua những thứ vô dụng?
Trong lúc ngẫm nghĩ, thì đã đến mười hai giờ, ngay khi ngày 7 tháng 11 đổi sang ngày 8 tháng 11, cũng là lúc sinh nhật của Phó Tây Linh kết thúc.
Nhưng anh lại lấy chiếc bánh gato mua trên đường ra, cắm nến, và nói với cô: “Chúc mừng sinh nhật.”
Quá đỗi bất ngờ, thậm chí Thời Chỉ còn cảm thấy vui đến ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức đã nảy sinh tâm lý phòng bị, cô nghi ngờ nhìn về phía Phó Tây Linh.
Phó Tây Linh mỉm cười: “Đã thân nhau thế rồi, tôi điều tra cô làm gì chứ?”
Cũng giống như chẳng cần Phó Tây Linh nói rõ, thì Thời Chỉ cũng biết ngày sinh của anh là ngày nào. Ngày sinh của Thời Chỉ được viết rõ ràng trên thẻ căn cước và sơ yếu lý lịch, Phó Tây Linh lại chẳng mù, nên chắc chắn đã nhìn thấy.
Họ đã thân quen với nhau, còn có chút hơi thân quá, vượt qua cả ranh giới mà trước đó Thời Chỉ đặt ra mỗi khi tiếp xúc với bất cứ ai.
Tuy nhiên, cô lại hoàn toàn không ghét cảm giác này, bánh kem toát ra vị ngọt ngào, ánh nến rực rỡ đung đưa.
Phó Tây Linh hỏi cô: “Không định nếm thật sao?”
Thời Chỉ không thích ước, cũng chẳng đói, cô rút cây nến trên bánh kem ra, dập tắt lửa, không bóc hộp dao nĩa ra cắt, mà dùng ngón trỏ quệt một miếng kem đút vào miệng. Coi như nể mặt Phó Tây Linh mà nếm thử.
Còn việc cô có ăn bánh hay không, Phó Tây Linh cũng chẳng bận tâm. Việc anh làm là kéo tay Thời Chỉ đến, nhẹ nhàng mυ'ŧ ngón trỏ của cô.
Phó Tây Linh hỏi cô “có muốn đón một ngày sinh nhật thật đặc biệt hay không?”. Và trong lúc đang đối diện với ánh mắt anh, Thời Chỉ đã đơn giản hóa câu hỏi của anh thành ba từ: Có muốn không?