Trong đĩa chỉ còn lại nửa miếng bánh mì gối, con dao ăn phản chiếu ánh mặt trời, có phần rực rỡ. Thời Chỉ rũ mắt, rất giống như đang nhìn vết cắt trên mép bánh mì, nhưng thực ra không phải, cô đang nhớ lại mọi hành động của Phó Tây Linh, từng chút từng chút một.
Quả thực là lần đầu tiên giao dịch với nhau, anh đã hỏi cô: “Cô đổi tên à, tên của cô trước đây đã vậy hay sau này mới đổi?”
Vào thời điểm đó, Thời Chỉ cảm thấy anh là người xa lạ, sẽ không bao giờ tiếp xúc với mình nữa, bèn trả lời cho qua chuyện: “Không đổi.”
Phó Tây Linh còn hỏi cô, cô có từng đánh người không, trước đây cô đã gặp phải đối tượng “trồng cây si” theo đuổi khi nào… Lúc ấy, cảm thấy anh như bị thần kinh, cô còn ngẫm nghĩ thật cẩn thận, cho rằng đó là những câu thăm dò thực sự khó hiểu, nhưng vẫn có thể trả lời được.
Vậy, việc Phó Tây Linh tiếp cận cô, chỉ dừng lại ở sự tò mò sao?
Thời Chỉ vẫn còn không hiểu: “Kể cả tôi đã từng đổi tên, thì chúng ta vẫn là hai người xa lạ mới đúng, có phải lòng tò mò của anh hơi quá rồi không?”
Phó Tây Linh rất bình tĩnh, anh đang chậm rãi nhàn nhã ăn phần trứng chiên nấm của mình. Sau khi nghe thấy câu hỏi của cô, anh mới đặt nĩa xuống, lấy khăn ăn lau khóe miệng, giọng nói vô cùng kiêu ngạo: “Tôi có tiền, có thời gian, vậy thì tại sao không thể tìm tòi khám phá những gì mà bản thân thấy tò mò?”
Thời Chỉ nhất thời á khẩu, hình như câu anh nói cũng có lý!
Chín rưỡi sáng, bữa sáng dừng phục vụ, xung quanh có nhân viên đi đi lại lại, dọn dẹp vệ sinh bàn ăn. Khi thực khách đã rời đi, những tạp âm đó cũng biến mất, chỉ có thể nghe thấy tiếng va chạm nhẹ của dụ cụ ăn uống khi xếp chồng lên nhau.
Nhà hàng đã không còn là nơi thích hợp để trò chuyện nữa, Thời Chỉ và Phó Tây Linh rất ăn ý cùng dừng câu chuyện lại, dự định về phòng tiếp tục.
Trên đường đi, gặp hai cô gái rất xinh đẹp, có lẽ Phó Tây Linh quen biết họ, bèn đi tới nói đôi ba câu. Thời Chỉ đứng đợi cạnh thang máy, đồng thời tò mò liếc nhìn qua đó vài lần.
Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, nhớ tới dáng vẻ lãng tử của Phó Tây Linh khi ngồi trên ghế sofa trong quán bar,
người như anh, liệu có phải là kiểu gặp ai cũng dễ dàng có ý với người ta không?
Thời Chỉ tạm gác lại sự nghi ngờ của mình về Phó Tây Linh, sau khi quay lại phòng, vừa mở cửa, cô đã đi thẳng vào vấn đề: “Hai năm trước, phía bên quán bar có tin đồn sẽ xây dựng một trung tâm triển lãm ở đó, sau này tin đồn đã biến mất. Việc anh xuất hiện trong quán bar, có phải là vì dự án trung tâm triển lãm này không, anh để mắt tới nó rồi à?”
Căn phòng đã được dọn dẹp, sàn nhà gọn gàng, chai nước suối dùng rồi cũng đã được lấy đi. Thời Chỉ ngồi xuống sofa, đưa tay che chắn ánh nắng mặt trời.
Thực ra, Phó Tây Linh không ngờ rằng Thời Chỉ sẽ hỏi mình vấn đề này, nên có chút bất ngờ mà liếc nhìn cô. Hôm nay, cô mặc chiếc váy liền phong cách thục nữ, màu vàng mơ, trông như pho mát, tuy nhiên ánh mắt lại không phải vậy, nó vô cùng kiên định.
Thời Chỉ đã phát hiện ra manh mối sau khi nghỉ hè, hai tháng gần đây, doanh thu của quán tốt hơn đôi chút so với trước đó. Ban đầu, cô không mấy để ý, còn cho rằng những khoản thu thêm kia là do mức chi tiêu của Phó Tây Linh.
Nhưng cô ở trong quán cả ngày, đã chú ý thấy vài gương mặt vô cùng xa lạ xuất hiện trên con phố, và những gương mặt đó, nhóm Linh Linh đều đã từng gặp.
Lão Tiền cũng nói dạo gần đây có vài người thường xuyên đến, bọn họ còn ghé thăm những cửa hàng khác trên khu phố, đến tiệm mì, tiệm cơm, cũng thấy họ.
Thời Chỉ đã dành ra chút thời gian quan sát, sau đó tìm hóa đơn ra xem. Hóa đơn của Phó Tây Linh rất dễ nhận biết, anh tiêu tiền vung tay, bàn nào do anh đặt, vừa nhìn cái là biết ngay.
Sau khi loại bỏ phần chi phí của anh, thì doanh thu của quán bar vẫn tốt hơn trước. Là một con phố bị thời gian đào thải, gần đây chẳng có địa điểm ăn chơi giải trí, cũng không có tòa nhà trung tâm thương mại hay văn phòng. Vì vậy, Thời Chỉ đã đoán rằng, những gương mặt mới kia đến đây hoàn toàn là vì công việc nào đó.
Phó Tây Linh giơ ngón tay cái về phía cô: “Cô thật nhạy bén, dự án trung tâm triển lãm đã có đôi chút thông tin, nhưng điều cô muốn là gì?”
Nếu đến cả gia đình như Phó Tây Linh cũng đã ra tay, vậy thì đây quả là một miếng mồi béo. Thời Chỉ ngẫm nghĩ: “Tôi đoán, hiện tại ngoài gia đình anh ra, thì vẫn còn rất nhiều người muốn có được một miếng bánh.”
Dù sao thì nếu dự án trung tâm triển lãm khởi đầu suôn sẻ, chắc chắn lượng người sẽ tăng lên rất nhiều, cậu và mợ của Thời Chỉ thuộc kiểu dân làm ăn nhỏ lẻ bình thường ở tầng dưới, rất ít kênh thông tin.
Tuy nhiên, rất nhiều doanh nghiệp giàu có, và chẳng hiếm người ngửi thấy cơ hội làm ăn, chắc chắn không chỉ có một mình Phó Tây Linh.
Thời Chỉ nói cô biết những cửa hàng trên con phố đó, nên có thể tiết lộ cho Phó Tây Linh một vài thông tin mà người ngoài khó nghe ngóng được.
“Nếu có thể tận dụng thông tin của tôi để lấy được những cái mà anh muốn, vậy thì tôi cần một khoản thù lao.”
Phó Tây Linh thích dáng vẻ ăn nói chậm rãi, vừa nói chuyện vừa cẩn thận suy nghĩ của Thời Chỉ, trông cô còn giống một doanh nhân hơn cả anh.
“Cô muốn bao nhiêu?”
“Tôi muốn bao nhiêu, phụ thuộc vào việc anh có được bao nhiêu ở con phố đó.”
Phó Tây Linh đột nhiên bật cười: “Nếu anh họ của tôi mà có đầu óc như cô, thì bác cả nhà tôi đã không phải tức đến hộc máu vì anh ta rồi.”
Phó Tây Linh cũng vô cùng tham vọng, anh biết gần đó không chỉ có dự án xây dựng trung tâm triển lãm, mà còn xây dựng cả trung tâm thương mại và tàu điện ngầm.
Nếu có thể triển khai công việc kinh doanh ở đó, vậy thì doanh thu sẽ rất đáng kể. Vì vậy, cái mà anh muốn không đơn giản chỉ là mấy gian hàng, nên cũng chẳng giấu diếm gì Thời Chỉ: “Tôi muốn tất cả các cửa tiệm.”
Phó Tây Linh đang đợi Thời Chỉ “hét giá”, nào ngờ cô chỉ nói: “Một trăm năm mươi nghìn.”
Nếu Thời Chỉ có nhiều kinh nghiệm thực chiến trong lĩnh vực kinh doanh, thì cô sẽ biết rằng, bản thân đã phơi bày điểm mấu chốt ra quá sớm. Không hề để lại chỗ chơi cho bản thân, thay vào đó là tạo cơ hội cho đối phương lợi dụng cô.
Cũng may, đối tác đàm phán với cô là Phó Tây Linh, anh hoàn toàn không muốn áp bức cô, nên mới nhắc nhở: “Ít quá rồi.”
Thời Chỉ cũng chẳng tham lam: “Tôi chỉ cần một trăm năm mươi nghìn.”
Một trăm năm mươi nghìn, còn không bằng túi tiền mặt mà cô trả lại cho anh. Rất nhiều doanh nhân lớn không thể giữ mình khi đối mặt với cám dỗ tiền bạc, tuy nhiên ở Thời Chỉ, lại có kiểu “Quân tử yêu tiền, nhưng đi đúng hướng”.
Phó Tây Linh thích phong cách làm việc của cô: “Nếu cô là đại diện doanh nghiệp trong danh sách hợp tác của tôi, thì tôi sẽ loại bỏ tất cả và chọn cô để hợp tác.”
Thời Chỉ nhíu mày: “Ý anh là sao, bây giờ anh… Không muốn hợp tác với tôi sao?”
“Rất muốn hợp tác cùng cô.”
Tuy nhiên Phó Tây Linh cũng không bỏ qua cơ hội để hỏi cô: “Hiện tại tôi lại càng tò mò hơn, với bất cứ đối tượng theo đuổi nào, cô cũng đều tàn nhẫn vậy sao? Hay là, chàng trai đó đã làm điều gì khiến cô không vui?”
Chàng trai mà Phó Tây Linh nhắc đến là người năm ấy bị Thời Chỉ cho ăn cái bạt tai. Cô ấy không có kinh nghiệm thành thật giãi bày với người khác, cùng câu hỏi như vậy, nếu đổi sang một hoàn cảnh khác, thì bất luận có hỏi ra sao, cô cũng sẽ không đáp.
Nhưng hiện tại, Thời Chỉ đang là một bên B khiêm tốn, nếu cô không nói bất cứ điều gì về tin tức giữa các gian hàng, thì có lẽ Phó Tây Linh cũng có thể điều tra ra, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Vì vậy, lợi thế của cô là giúp anh tiết kiệm chút thời gian.
Phó Tây Linh mỉm người, ngồi đối diện đợi cô lên tiếng. Thời Chỉ phải nhẫn nhịn để nhớ lại… Cô không yêu đương, chứ chẳng hề mắc chứng hưng cảm, nếu không phải do chàng trai kia có những hành động quá đáng, thì cô sẽ không ra tay.
Tên của chàng trai đó là Lý Minh Thao, từng là bạn cùng bàn của Thời Chỉ trong một tháng. Sau đó, lớp cô đã sắp xếp chỗ ngồi dựa theo thành tích, điểm số của Lý Minh Thao vào khoảng thứ mười lăm, mà Thời Chỉ luôn có mặt tại top3, vậy nên chỗ ngồi cũng tự khắc tách ra.
Trong ký ức, Thời Chỉ không nhắc đến mấy câu nói mà Lý Minh Thao đã nói, vốn dĩ cô không phải là cô gái có tính cách hoạt bát, cởi mở, nên cũng chẳng mấy chú ý đến người khác. Theo quan điểm của Thời Chỉ, Lý Minh Thao và những bạn khác trong lớp đều như nhau, thuộc vào nhóm vô cảm đổi với cô.
Khi Lý Minh Thao bắt đầu bày tỏ thiện cảm của mình với Thời Chỉ, cô cũng đã từ chối rõ ràng rồi. Và điểm khiến cô thực sự phản cảm đó là hoàng loạt hành động sau đó của Lý Minh Thao, cậu ta rất phô trương, nói với rất nhiều người rằng mình thích Thời Chỉ.
Thường xuyên xảy ra việc như, Thời Chỉ vừa vào lớp, đã cảm thấy bầu không khí có gì đó sai sai, đến khi kéo ghế ra, quả nhiên phát hiện đủ các món đồ mà cậu ta mua. Bao gồm đủ loại đồ ăn thức uống, đồ ăn sáng, văn phòng phẩm, thú bông, hoa tươi…
Thời Chỉ đã trả lại toàn bộ, nhưng Lý Minh Thao không hề dừng lại, vẫn tiếp tục diễn vai một kẻ si tình. Mượn cớ cổ vũ học sinh trong Đại hội Thể thao, cậu ta đã lên đọc bài thơ gối đầu giường mang đầy ý tứ tỏ tình. Đến khi lên sân khấu biểu diễn văn nghệ, cậu ta lại âm thầm đổi lời bài hát liên quan đến cô.
Thỉnh thoảng, Thời Chỉ về lớp sau giờ thể dục giữa giờ, sẽ phát hiện sách trong balo của mình lại có thêm một tấm bìa bọc mới…
Có lẽ còn rất nhiều những chuyện đại loại như vậy nữa, cụ thể ra sao thì Thời Chỉ không nhớ rõ, chỉ nhớ rằng cuộc sống của mình bị làm phiền đủ điều, thực sự quá phiền nhiễu.
“Nếu anh ra ngoài về, phát hiện nước trong bình giữ nhiệt của mình bị ai đó động vào, thì anh có dám uống không?”
Có lẽ đó chỉ là “lòng tốt” của Lý Minh Thao, đại loại là kiểu cậu ta đã đổi nước thành sữa, nhưng chắc hẳn chẳng ai thích người không thân thiết chạm vào đồ cá nhân của mình, và Thời Chỉ cũng vậy.
Nhận xét của Phó Tây Linh là: “Cậu ta ăn cái tát đó là xứng đáng!”
Vốn dĩ anh còn muốn hỏi về tên của cô, nhưng sau khi kể xong chuyện này, Thời Chỉ đã bắt đầu mất kiên nhẫn, cô nhìn Phó Tây Linh với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Ý nghĩa trong ánh mắt là vô cùng rõ ràng: “Anh có thôi đi không, có thể bàn chuyện nghiêm túc chưa?”
Phó Tây Linh không hỏi cô về việc đại khái thông tin nội bộ có những gì, mà chỉ thoải mái nói: “Hợp tác vui vẻ!”
“Ừm.”
Đây là giao dịch thứ ba giữa họ, về cơ bản là có tín nhiệm. Thời Chỉ đã nói cho Phó Tây Linh nghe những gì mình biết.
Cả con phố có tổng cộng 36 hộ kinh doanh, trong đó hơn hai mươi hộ là đến thuê nhà để làm ăn, người sở hữu nhiều bất động sản nhất mang họ Điền, là một ông cụ đã ngoài sáu mươi.
Cậu và mợ của Thời Chỉ có mối quan hệ rất tốt với ông Điền, luôn kêu ông ta là “ba”, các ngày lễ tết đều qua đó hỏi thăm. Nếu có cơ hội nói chuyện với ông Điền, thì có thể giành được nửa con phố.
“Tiệm bán buôn trà và thuốc là cùng một chủ, năm ngoái từng đề cập đến vấn đề chuyển nhượng kinh doanh, đồng thời tự ước tính giá là bảy trăm năm mươi nghìn. Ba cửa tiệm phía sau tiệm mì là người khác đến thuê, bàn bạc với họ vô ích…”
Phó Tây Linh chăm chú lắng nghe, anh chợt nhận ra rằng, Thời Chỉ không phải là người bẩm sinh đã có đầu óc nhạy bén với kinh doanh. Cô chỉ bị cuộc đời ép buộc, buộc phải làm từng bước để tìm ra đường sống cho chính mình.
Cô muốn tận dụng mọi cơ hội để thoát thân, tuy nhiên Thời Chỉ mới đang học năm ba đại học, vậy thì người thân đáng lẽ nên bảo vệ cô đều đi đâu cả rồi?
Sau khi bàn xong chuyện hợp tác, Thời Chỉ định chuẩn bị rời đi, cô còn phải về quán bar trông coi, nên khăng khăng từ chối ở lại ăn trưa.
Phó Tây Linh lấy chìa khóa xe ra: “Tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, nếu đã hợp tác với anh, thì tạm thời đừng để hàng xóm trên phố nhìn thấy tôi đi với anh là tốt nhất.”
“Vậy để tôi gọi xe cho cô, ngoài trời nóng lắm, cẩn thận kẻo say nắng.”
Đối với lần hợp tác này, Thời Chỉ chỉ có duy nhất một điểm không yên tâm. Cô đứng trước cửa, lên tiếng: “Phó Tây Linh, lần này nói đến chuyện tiền nong, vậy nên chúng ta không cần phải gần gũi như vậy nữa.”
Phó Tây Linh hiểu ý Thời Chỉ, “không cần gần gũi như vậy nữa” có nghĩa là không khoác tay, không hôn, không thân mật. Cô đang vạch ra ranh giới với anh, cũng đang thử thăm dò anh.
“Không thành vấn đề.”
Phó Tây Linh không thay đổi sắc mặt, biểu cảm rất giống “vốn dĩ nên như vậy, chẳng cần thiết phải đề cập đến”.
Thời Chỉ ra dấu “Ok”, rồi rời đi.
Sau đó, quả thực Phó Tây Linh không hề liên lạc với cô,
đến khi nhận được tin nhắn của anh, là vào một buổi tối oi bức nào đó.
“Mấy giờ xong việc, tôi đến tìm cô?”
“Việc nghiêm túc.”
Thời Chỉ bảo Phó Tây Linh một giờ đêm hãy đến, còn dặn dò anh, khi đến không được vào cửa chính của quán bar, mà vào từ cửa sau, tiếp đó rẽ phải, từ nhà kho, đi theo lối dành cho nhân viên để lên lầu, phòng của cô nằm ở trong cùng trên lầu ba.
Rất hiếm khi Thời Chỉ kiên nhẫn nhắn một đoạn ký tự dài như vậy, kết quả là lại nhận được tin nhắn thoại của Phó Tây Linh.
Giọng nói của anh mang theo ý cười trêu chọc: “Bà chủ Thời, cô định yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với tôi đấy à?”
Thời Chỉ mặc kệ anh.
Một giờ đêm, quán bar đóng cửa, Vạn Nhiễm, Linh Linh và Lão Tiền đều đã về, trước khi rời đi còn vui vẻ vẫy tay với Thời Chỉ, nói muốn đến chợ đêm. Cô vẫy tay lại, mở khóa cửa sau, rồi về phòng trên lầu.
Thời Chỉ đang đeo tai nghe nghe bài giảng trực tuyến, nên không để ý thấy Phó Tây Linh xuất hiện, đến khi cảm giác có người, thì tai nghe lại bị lấy mất một bên.
Thời Chỉ vô thức hất khuỷu tay ra sau, nhưng Phó Tây Linh đã chặn được.
“Sao anh vào mà không gõ cửa thế?”
“Gõ rồi, cũng nghe thấy cô đang ngâm nga hát, cô có thèm để ý đến tôi đâu.”
Phó Tây Linh mặc chiếc áo ba lỗ, bên ngoài khoác thêm sơ mi cộc tay, vô cùng thời trang, như mới bước xuống từ sàn catwalk vậy: “Bình thường cô ở đây sao?”
“Ừm.”
Phòng của Thời Chỉ không rộng rãi, cửa sổ quả nhỏ trông có chút bí bách, tủ quần áo là loại cũ đã qua năm tháng, chiếc gương trước tủ quần áo còn là kiểu vừa to vừa chiếm diện tích.
Chiếc quạt điện dựng ở góc tường, đang tận tâm cống hiến, mấy bộ quần áo vừa thu bên ngoài vào đang để trên chiếc giường đơn, mà chưa kịp gấp.
Cả căn phòng chỉ có một chiếc ghế, là cái mà Thời Chỉ dùng để ngồi học, cô đẩy chiếc ghế đó ra: “Ngồi đi.”
“Nói cho tôi nghe về cậu và mợ của cô đi.”
Phó Tây Linh không ngồi, mà cầm quần áo treo vào tủ cùng Thời Chỉ, vừa mới mở màn, anh đã nhạy bén dừng lại, hỏi cô: “Trong quán vẫn còn người sao?”
Ngoài Vạn Nhiễm và Linh Linh ra thì không thể là ai khác, thông thường bọn họ sẽ không hay đến tìm Thời Chỉ. Chẳng phải nói là đi chợ đêm sao? Đừng có nói là trùng hợp vậy nhé!
Thời Chỉ tập trung lắng nghe, tiếng lên lầu chậm rãi, như mộng du bước trên cầu thang này, vừa nghe đã biết là Linh Linh…
Linh Linh vào phòng người khác không có thói quen gõ cửa, Thời Chỉ lập tức kéo cánh tay Phó Tây Linh, đẩy anh vào trong tủ quần áo.
“Trước tiên, anh…”
Không biết Phó Tây Linh lại lên cơn thần kinh gì, mà kéo luôn cả vào tủ, sau đó đóng cửa lại, trong không gian chật hẹp, đã có thể nghe thấy tiếng bước chân ngày một gần của Linh Linh.
Thời Chỉ hạ thấp giọng: “Anh điên rồi hả?”
Phó Tây Linh mỉm cười: “Tôi sợ tối.”
Dường như anh đã nhấc tay lên để gạt móc treo ra, khiến âm thanh rít lên trên đỉnh đầu. Thời Chỉ chưa kịp nói, thì cửa phòng bị đẩy ra.
Sau đó, là giọng nói bối rối của Linh Linh truyền đến: “Chị Thời Chỉ đi đâu rồi?”
Linh Linh bấm số của Thời Chỉ, điện thoại đang để trên giường của cô rung lên, cô gái bắt đầu nghi ngờ, tự hỏi tự trả lời: “Sao ra ngoài lại không mang điện thoại thế này?”
Tủ quần áo tối thui, ngập tràn mùi gỗ hòa lẫn với hương bột giặt, lưng Thời Chỉ dính chặt vào người Phó Tây Linh.
Chiếc quạt điện ở bên ngoài trở nên vô dụng, hoàn toàn không thể thổi bay cơn oi bức giữa đêm hè, hơi thở của Phó Tây Linh rơi xuống vành tai cô, vô cùng mập mờ.
Linh Linh đúng là đồ thật thà đến quá đáng, mãi không chịu rời đi, cứ ở trong phòng để đợi Thời Chỉ.
Nguồn sáng lọt vào từ khe tủ là không đáng kể, Phó Tây Linh chạm vào lưng Thời Chỉ, khi cô ngoái lại lườm anh, đúng là lúc anh cúi xuống đang định nói chuyện với cô.
Chóp mũi hoặc môi của Phó Tây Linh từ khóe mắt sượt qua sườn mặt cô, khiến hơi thở của Thời Chỉ ngừng lại.
Mà anh cũng dừng vài giây, rồi mới lên tiếng: “Cái cô ngốc kia của nhà cô, không định rời đi sao?”