Ngày Gió Nam Về

Chương 1: Anh đang nhìn cô, ánh mắt vô cùng chăm chú

Lần đầu tiên Thời Chỉ gặp Phó Tây Linh, là vào ngày sinh nhật của Thẩm Gia – bạn trai cô.

Nhóm bọn họ gồm khoảng hai mươi người, nô nức kéo nhau vào quán bar, Thẩm Gia đã đặt trước bàn ngăn lớn nhất, sau khi đọc đuôi số điện thoại, họ được nhân viên phục vụ đưa vào bên trong.

Quán bar về đêm có một kiểu náo nhiệt đến đinh tai nhức óc, ánh đèn nhấp nháy tắt bật liên tục, nhịp điệu chơi nhạc của DJ như gập ghềnh nhiễu loạn, oanh tạc đập vào màng nhĩ của mọi người.

Hầu hết những người trong quán bar đều chen chúc trên sàn nhảy, lắc lư đầu và đung đưa theo nhịp điệu sôi động náo nhiệt, đồng thời vẫy vẫy tay không theo bất cứ quy luật nào cả.

Thời Chỉ tụt lại nửa bước, đi bên cạnh Thẩm Gia, cô cúi đầu để ghi thông tin giao bánh sinh nhật trên điện thoại của mình.

Có người trên sàn nhảy lùi lại, suýt nữa thì va phải cô, nhưng Thẩm Gia đã kịp thời ngăn lại, rồi chu đáo bảo vệ cô đi đến một vị trí gần khu vực bên ngoài của sàn nhảy.

Môi trường ồn ào, khó có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện, Thẩm Gia mỉm cười dùng khẩu hình nói với cô: “Đông quá, cẩn thận một chút.”

Thời Chỉ khẽ cười đáp lại: “Được.”

Thẩm Gia, bạn trai của Thời Chỉ là Thạc sĩ ngành Khoa học và Kỹ thuật tại Đại học B, với thành tích xuất sắc và được giáo viên vô cùng yêu mến.

Tuy với tư cách là một “học bá”, nhưng Thẩm Gia không phải là người có tính cách nhàm chán. Anh ta có một nhóm bạn riêng, cũng thích thể thao, yêu thú cưng và đam mê du lịch.

Bất cứ khi nào nhìn thấy Thẩm Gia, thì trên gương mặt anh ta luôn mang theo nụ cười dịu dàng. Sự giáo dục tốt từ phía gia đình được thể hiện rõ qua cách anh ta cư xử cũng như tương tác với mọi người, và cũng vô cùng nổi tiếng trong trường.

Rất nhiều cô gái thích kiểu chàng trai khiêm tốn và lịch thiệp như vậy, thế nên khi Thẩm Gia theo đuổi Thời Chỉ, cô đã đồng ý luôn trong vòng hai tuần. Bọn họ đã hẹn hò được nửa năm, mối quan hệ được coi là khá tốt và bản thân Thời Chỉ cũng tương đối hài lòng với bạn trai của mình.

Xuyên qua đám đông sôi động trong quán bar, nhân viên phục vụ dẫn đường dừng lại cạnh một khu bàn ngăn trống.

Bạn bè của Thẩm Gia vui vẻ cất cao giọng bông đùa: “Sếp Thẩm hào phòng ghê cơ, đặt bàn lớn thế này, vậy thì lại càng khiến mấy anh em chúng tôi trông “chẳng ra gì” nhỉ? Quà tặng thì toàn đồ bình thường, lại còn để cậu bỏ ra một món tiền to để tổ chức sinh nhật…”

“Bớt nhảm đi, mau ngồi xuống rồi xem chọn đồ uống gì đi nào.”

Vốn dĩ Thẩm Gia cũng đang vui đùa, tuy nhiên, khi ánh mắt của anh ta lướt về một hướng nào đó trước khi ngồi xuống, rõ ràng Thời Chỉ đã cảm thấy bước chân của anh ta hơi dừng lại và nụ cười cũng có phần thiếu tự nhiên, khóe môi từ từ chùng xuống.

Thời Chỉ nhạy cảm đưa mắt theo ánh nhìn của Thẩm Gia, cứ như vậy, cô đã trông thấy Phó Tây Linh ngồi ở bàn ngăn bên cạnh.

Bàn ngăn bên cạnh có cùng kích thước với bàn mà bọn họ đã đặt, là kiểu vị trí dành cho hai mươi lăm người, nhưng trên chiếc ghế sofa to màu xám lại chỉ có duy nhất một chàng trai đang ngồi.

Đối phương cũng trạc tuổi họ, mặc áo ngắn tay màu đen, tư thế ngồi không mấy ngay ngắn, đôi chân dài dang rộng, uể oải tựa người vào chiếc ghế sofa rộng rãi. Bầu không khí tưng bừng, sôi nổi xung quanh dường như không liên quan gì đến anh, anh đang cầm chiếc iPad trên tay, cúi đầu không biết đang xem cái gì.

Thời Chỉ liếc nhìn thoáng qua, cô nhận ra có vẻ như chàng trai này trông không giống như đang đợi người, cũng chẳng phải có bạn đi cùng, chắc hẳn chiếc áo khoác denim đang vắt trên ghế sofa cũng là của anh.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt đang chú ý về phía mình, chàng trai cũng ngước lên nhìn qua. Đường nét trên khuôn mặt anh thực sự có chiều sâu, xương mày cao, hốc mắt sâu, sống mũi lại thẳng tắp, thoạt nhìn, có vẻ như đôi mắt anh hơi hung dữ mà suy nghĩ của anh cũng chẳng thể hiểu thấu.

Một nửa khuôn mặt của anh ẩn dưới ánh đèn sân khấu màu tím nhạt đang nhấp nháy trong quán bar, nụ cười bị ánh đèn cắt ngang trông tà ác khó lòng giải thích, anh giơ tay lên, thản nhiên chào hỏi Thẩm Gia cùng mọi người phía bên này.

Từ khẩu hình miệng có thể nhìn thấy, hình như anh đã nói: “Hi, trùng hợp ghê!”

Dường như Thẩm Gia đã hít một hơi thật sâu, khi quay sang, gương mặt anh ta lại vẫn mang theo nụ cười ấm áp. Anh ta đặt ba lô xuống, rồi nói với Thời Chỉ và mọi người rằng mình gặp người quen, cần qua bên đó chào hỏi một chút.

Còn có thêm một cậu bạn nối khố cùng đi sang bên kia với Thẩm Gia, Thời Chỉ rũ mi phỏng đoán rằng, chắc hẳn nhóm Thẩm Gia cùng với người đang ngồi ở bên bên kia đã quen biết nhau từ lâu.

Tuy nhiên có lẽ mối quan hệ cũng ở mức bình thường, nên hàn huyên đôi ba câu, không đến hai phút thì Thẩm Gia đã quay lại.

Trong cuộc nói chuyện giữa Thẩm Gia cùng cậu bạn nối khố, Thời Chỉ đã biết được tên của người ngồi ở bàn bên cạnh là Phó Tây Linh.

Cô có thể cảm nhận được Thẩm Gia cực kỳ không ưa Phó Tây Linh, nhưng do những bó buộc của giáo dục, nên anh ta đã chịu đựng và không hề nói xấu bất cứ điều gì về đối phương.

Không ưa! Lý do là gì nhỉ?

Thời Chỉ liếc nhìn ra sau một cái, trên chiếc bàn dài hình chữ nhật bên phía Phó Tây Linh có đặt combo đồ uống mà anh gọi. McCarran và một vài chai bia hầu như đều chưa được đυ.ng vào, chỉ có chai nước suối là đã uống một nửa, nhân viên phục vụ vừa dọn đi tô hoành thánh hay mì gì đó mà anh mới ăn.

Còn bản thân Phó Tây Linh thì vẫn đang nhìn vào chiếc iPad, trông anh không giống người đến đây tìm kiếm niềm vui và tận hưởng quãng thời gian này của mình, ngược lại, lại giống người đói bụng thuận đường ghé vào ăn cơm.

“Thời Chỉ, cô muốn uống gì? Bia nhé?” Bạn của Thẩm Gia đưa cho cô một chai Budweiser đỏ.

Thời Chỉ rất quen thuộc với các loại đồ uống trong quán bar, thậm chí cô còn có thể đoán được giá vốn và hoa hồng bán hàng của nó. Nhưng chai Budweiser đã bị Thẩm Gia vươn tay ra chặn lại: “Đừng có làm bậy, Thời Chỉ không uống rượu.”

Dứt lời, Thẩm Gia bèn gọi nước ép, còn chu đáo cắm ống hút vào cho cô.

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nhóm bạn của Thẩm Gia cũng là kiểu tương đối nghiêm túc. Cả đám tới quán bar uống một chút, hoàn toàn với mục đích là buổi tụ tập sau bữa ăn, và để thư giãn, thả lỏng một cách lành mạnh dây thần kinh bình thường vốn luôn phải căng cứng.

Bọn họ không uống quá nhiều rượu, và các đồ uống có cồn cũng được đảm bảo, không gọi “tay vịn” cũng chẳng ồn ào náo nhiệt, mà nhảy nhót cũng chỉ sát gần với người quen của mình. Và cùng lắm họ cũng chỉ nhìn đồng hồ của nhau rồi ra sàn nhảy để đọ nhịp tim, rồi đọ thể lực.

Thời Chỉ thích sự sạch sẽ và thuần khiết của nhóm, nên rất vui vẻ đóng vai một cô gái ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thẩm Gia, cầm chai nước trái cây chậm rãi uống.

Sau mười một giờ đêm, Thời Chỉ nói với Thẩm Gia, rằng mình muốn vào nhà vệ sinh, nhưng thực chất là không phải. Cô đi ra ngoài quầy bar, đứng cách cửa không xa, để đợi chiếc bánh sinh nhật ba tầng mà mình đã lựa chọn cẩn thận, đây là mối tình đầu tiên của Thời Chỉ, nên cô vô cùng tận tâm.

Cô chọn chiếc bánh màu xanh mà Thẩm Gia thích, các hình vẽ cũng được điều chỉnh theo sở thích của anh ta. Ban đêm gió mát, cánh cửa nặng nề chặn đi tiếng hò hét ầm ĩ trong quán bar, bên tai chỉ còn lại cảm giác thanh khiết dễ chịu.

Thời Chỉ đang cập nhật thông tin khoảng cách ngày một đến gần của người lái xe trên điện thoại, mà không hề để ý rằng phía sau, cách mình không xa đã xuất hiện thêm một người.

Mãi cho đến khi nhận xong bánh gato, lúc quay người lại, cô mới bắt gặp ánh mắt có chút đánh giá của Phó Tây Linh. Phó Tây Linh cầm điếu thuốc dựa bên cửa, đang nghịch chiếc điện thoại trên tay, anh nhìn cô, vô cùng chăm chú.

Thời Chỉ nhìn anh khoảng hai giây, nhưng lại phát hiện Phó Tây Linh không hề có ý định di chuyển ánh mắt. Cô cảm thấy người này có lẽ bị thần kinh, bèn cau mày lạnh lùng liếc anh một cái, sau đó xách theo chiếc hộp bánh kem to đùng của mình rời đi.

Ấn tượng đầu tiên của Thời Chỉ về con người Phó Tây Linh thực sự không tốt. Thực ra, ngoại hình của Phó Tây Linh rất đẹp, anh là một trong những người khác giới đẹp trai nhất mà cô từng gặp. Nhưng cô lại cảm thấy anh là kiểu tay chơi trong quán bar, và có đời sống tình cảm vô cùng phong phú.

Tóm lại là trông không giống người tốt.

Thời Chỉ bảo vệ hộp bánh kem suốt chặng đường, xuyên qua đám đông về đến bàn ngăn. Cách đó ba mét, cô đã trông thấy ánh mắt có phần ngạc nhiên của Thẩm Gia, và cũng chẳng bất ngờ gì khi nhận được một tràng hô hào hò hét, đồng thời lần lượt thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Thẩm Gia đến nắm tay cô, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Để bạn gái anh phải tốn kém rồi!”

Thời Chỉ không nhắc đến vấn đề tiền nong, chỉ nói: “Sinh nhật vui vẻ!”

Phản ứng của bọn họ khiến Thời Chỉ cảm thấy hài lòng, cô chủ động ngồi xổm xuống bàn cùng giúp tháo dây ruy băng, còn cầm nến nghiêng sang nhìn về phía Thẩm Gia: “Mấy người có bật lửa không…”

Trong lòng cô đã có kế hoạch và luôn ghi nhớ tính toán của mình, cô biết rằng khi hơi ngước mắt lên như vậy để cầu cứu sự giúp đỡ của mọi người, sẽ khiến bạn trai càng yêu thương mình hơn. Cũng hiểu rằng bản thân khi châm nến thì ánh nến sẽ làm cho đôi mắt mình trông càng sáng hơn.

Thẩm Gia nhẹ nhàng xoa mái tóc cô: “Được rồi, em mau đứng dậy đi, ở đây có bao nhiêu người, để bọn họ làm là được rồi, em đừng có sờ vào.”

Xung quanh đã có bạn bè bắt đầu khuyến khích: “Lát nữa ước, không thể không ước sẽ được ở bên Thời Chỉ lâu thật lâu nhỉ?”

“Anh Thẩm, cuộc đời anh đúng là đủ loại suôn sẻ, hay là anh ước cho em một điều đi? Cứ ước sau này nếu em yêu đương, cũng có thể tìm được một cô bạn gái tốt như Thời Chỉ nhé.”

Thời Chỉ khẽ mỉm cười nhẹ, khi Thẩm Gia hôn lên trán cô, cô đã mơ hồ cảm nhận thấy một bóng người cao lớn, mặc áo khoác đi ngang qua họ, rồi ngồi xuống ghế sofa ở bàn ngăn bên cạnh.

Cô không biết rốt cuộc khi mỉm cười, nhắm mắt, Thẩm Gia đã ước điều gì, chỉ cho rằng sau bữa tiệc sinh nhật này, mối quan hệ giữa họ sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp hơn.

Nào ngờ, thế sự khó lường, sau khi cắt bánh kem, đã xảy ra một tai nạn nhỏ ngoài ý muốn, mà điều ngoài ý muốn này chỉ diễn ra trong khoảng thời gian vô cùng ngắn.

Màn hình điện thoại để trên bàn của Thẩm Gia bỗng sáng lên, thông báo có một bình luận mới trên Weibo. Thẩm Gia hoàn toàn không trông thấy, anh ta đang nghiêng người uống rượu và trò chuyện cùng bạn bè, và Thời Chỉ đã đưa điện thoại qua giúp anh ta.

Thẩm Gia thuận tay cầm lấy điện thoại rồi liếc nhìn, nói rằng sắc mặt anh ta đã hoàn toàn thay đổi cũng không hẳn, nhưng nó khác hẳn với cảm giác khó chịu so với khi nãy nhìn thấy Phó Tây Linh, hiện tại Thẩm Gia đang hoảng loạn. Nhưng trong cơn hoảng loạn ấy, lại có một niềm vui sướиɠ khó giấu.

Ánh sáng trong quán bar đã thay đổi, các tia sáng màu xanh lam chia bầu không khí pha lẫn mùi cồn thành vô số các hình dạng góc cạnh khác nhau, giống hệt với những gì tưởng tượng có trong phim.

Trong luồng ánh sáng lạnh lẽo, Thời Chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Gia cầm chặt điện thoại, đồng thời nói dối mình. Thẩm Gia nói rằng người nhà anh ta vừa mới gửi tin nhắn, nên anh ta phải ra ngoài gọi điện lại cho họ.

Thời Chỉ không vạch trần, mà chỉ gật đầu, nói một cách vô cùng thấu hiểu: “Được, vậy anh mau quay lại nhé.”

“Anh gọi điện xong sẽ vào ngay…”

Thẩm Gia hoảng hoảng hốt hốt chen ra ngoài giữa hàng ghế đang ngồi chật kín người, còn va phải chai bia rỗng bên cạnh sofa, nhưng nó lọt thỏm trong đống tiếng ồn nên không mấy ảnh hưởng.

Bạn bè không hiểu chuyện gì, còn trêu đùa: “Sao thế, mới có hai chai bia mà Thẩm Gia đã say rồi sao? Vội vào nhà vệ sinh vậy cơ à?”

“Phải nói rằng mấy cậu đúng là không biết điều chút nào, sao lại chuốc người ta uống sau trong tiệc sinh nhật của người ta thế? Này, Thời Chỉ cô không ra ngoài xem cậu ấy thế nào sao?”

Thời Chỉ không thay đổi sắc mặt, cô đè nén suy nghĩ trong lòng, và vẫn lộ ra chút ý cười: “Không cần, anh ấy ra ngoài gọi điện cho người nhà, tôi không đi theo đâu.”