Sống hay chết đều thái không tệ.
Bạch Cáp Đường không hài lòng với việc Tô Nhược Đề đào góc tường của họ, nhưng cũng không ngăn ta mang thịt bò mỏng như cánh ve đến xem kỹ thuật dùng dao của nàng ấy.
Ta từng rất hứng thú xem nàng ấy thái một tên hái hoa tặc.
Tên nam nhân chà đạp nhiều nữ tử này bị Tô Nhược Đề làm cho sống không bằng chết.
Tô Nhược Đề nói: “Công việc này mệt thật, may mà có thịt bò của cô, giúp ta thư giãn một chút.”
Nói xong, nàng ấy ăn một miếng thịt bò, uống một ngụm rượu, lấy tên hái hoa tặc đang thái làm mẫu vật, giảng giải cho ta các kiến thức về xương và cơ bắp của cơ thể con người.
Nàng ấy là một người chu đáo.
Để ta có thể hiểu rõ, tên hái hoa tặc bị thái thêm hai ngày mới chết, trước khi chết còn thề rằng kiếp sau thấy nữ nhân sẽ chạy trốn từ xa.
Dưới sự huấn luyện của Tô Nhược Đề, ta hiểu rất rõ về cơ thể con người, đừng nhìn “nữ nhân” trước mắt này yêu kiều, nhưng không thể qua mắt được ta.
“Nữ nhân” trong lòng Hà Hữu Tùng xoắn người như kẹo đường, Hà Hữu Tùng đẩy nàng ta ra, chỉ vào ta nói:
“Thiếu Hà phu nhân đang ở đây, nàng phải cúi đầu chào, gọi là tỷ tỷ.”
“Nữ nhân” giả vờ quỳ gối trước mặt ta, giả giọng nói:
“Tỷ tỷ, muội và tướng quân thật lòng yêu nhau, muội có ân cứu mạng với chàng ấy. Muội cứu chàng ấy vì thích chàng ấy, sau này chúng ta cùng hầu hạ chung một chồng được không?”
Ta cúi xuống, nói lớn:
“Muội muội, ta hiểu mà. Muội và tướng quân tình cảm sâu nặng, ta nhất định sẽ bảo với tướng quân cho muội danh phận.”
Nói rồi, ta giả vờ thân thiết, ghé miệng vào tai “nữ nhân” đó:
“Ta có thể khiến chim và trứng chim bay đi, lúc đó muội thật sự làm muội muội ta có được không?”
Lông tóc “Nữ nhân” dựng đứng, chân kẹp chặt, hắn ta cúi đầu không nói gì.
Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ rằng nàng ta đang nhượng bộ “thiếu phu nhân” ta mà thôi.
Hà phu nhân nhìn ta, ánh mắt tán thưởng.
Ta kéo “nữ nhân” từ trên đất đứng dậy, bước đến trước mặt Hà Hữu Tùng nói:
“Tướng công, bây giờ chàng đã trở về, ta và mẹ cuối cùng cũng có chỗ dựa rồi.”
Vừa nói ta vừa dùng khăn lau đi những giọt nước mắt không hề tồn tại.
Hà Hữu Tùng nhìn vẻ yếu đuối của “vợ mình”, xúc động nắm lấy vai ta nói:
“Ta đã trở về, sẽ không để nàng chịu ấm ức nữa.”
Ta nghĩ: “Dễ tin như vậy, đồ ngốc, chẳng trách bị người ta hãm hại...”
Hà Hữu Tùng một tay nắm tay ta, một tay đỡ Hà phu nhân, định bước vào trong phủ.
“Nữ nhân” nũng nịu nói:
“Tướng quân à, trên đường chàng thề non hẹn biển với ta bao nhiêu. Mà sao vừa về phủ, chàng đã lạnh nhạt với ta như vậy, thật khiến người ta đau lòng đó.”
Ta cảm thấy tay Hà Hữu Tùng khẽ run lên.
Hà Hữu Tùng nhìn ta với vẻ mặt có phần hổ thẹn và miễn cưỡng, nhưng hắn vẫn buông tay ta ra.
Trước mặt bao nhiêu người, hắn ôm “nữ nhân” kia bước vào Hà phủ.