Thôi Lệnh Cảnh ra lệnh một tiếng liền có mấy cung nhân đi tới, Tuyết Nha bị ấn lên bàn trang điểm, nửa mặt ngẩng lên, em chợt hiểu đối phương muốn làm gì.
Trong Hồng Nguyệt Lâu có một vài vị khách có sở thích kỳ lạ, thích nhìn tiểu quan mặc váy, nhưng Tuyết Nha không thích. Em cũng nghĩ rằng nếu sau này gặp phải những vị khách như vậy, nhất định sẽ cầm gậy đuổi người đó ra ngoài.
Nhưng hiện tại lại là đương kim hoàng đế ép em mặc váy, em còn không dám giãy giụa, ngơ ngác nhìn đám cung nhân cầm váy của Thục Thái phi lại đây.
Mặc dù Thục Thái phi tuổi còn trẻ đã thành Thái phi, nhưng vẫn yêu cái đẹp, váy áo toàn là những màu sắc tươi sáng, trong đó màu đỏ là nhiều nhất. Cái mà cung nhân mang tới là một cái váy màu đỏ sậm.
Thôi Lệnh Cảnh liếc nhìn chiếc váy mà cung nhân mang tới, tự mình cởϊ qυầи áo của Tuyết Nha. Quần áo của thái giám vì để tiện làm việc nên cởi ra rất dễ. Chỉ trong chốc lát, Tuyết Nha đã bị lột sạch chỉ còn áo trong.
Nhưng dù vậy, Thôi Lệnh Cảnh vẫn không hài lòng, cau mày nhìn chằm chằm Tuyết Nha một lát, sau đó nhìn cung nữ bên cạnh: "Đi tìm cung nữ hầu hạ người phụ nữ ngu xuẩn đó lại đây, hỏi xem có yếm không."
Nghe đến từ "yếm", khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của Tuyết Nha lại càng tái hơn. Tuy em là tiểu quan nhưng chưa bao giờ coi bản thân mình là phụ nữ. Thôi Lệnh Cảnh không chỉ bắt em mặc quần áo phụ nữ mà còn bắt em mặc yếm.
"Ta không muốn..." Tuyết Nha lẩm bẩm thành tiếng, khi thấy có người cầm một cái yếm màu đỏ đi tới, nhịn không được vùng vẫy, "Ta không muốn mặc! Ta không phải phụ nữ!"
Thôi Lệnh Cảnh đột nhiên siết chặt cổ tay Tuyết Nha, ánh mắt giễu cợt, "Ngươi không có quyền từ chối." Nói xong, hắn kéo áo trong của Tuyết Nha xuống.
*
Tuyết Nha không ngừng vùng vẫy, thái dương ướt đẫm mồ hôi, nhưng sức lực của em cũng vô ích, chiếc váy của Thục Thái phi vẫn được mặc lên người em.
Không chỉ vậy, Thôi Lệnh Cảnh còn gọi người tới trang điểm, đeo trâm ngọc của Thục Thái phi vào. Em nhìn người trong gương, hoảng hốt không nhận ra chính mình.
Đây là kính Tây Dương một chiều, soi cực kỳ rõ ràng. Người trong gương có làn da trắng ngần, đôi môi đỏ mọng, tóc xõa tung, hai mắt đẫm lệ, một thân hồng y trông thanh tú ngây thơ như một thiếu nữ yếu đuối. Tuyết Nha nhìn vào gương liền xấu hổ, muốn lập tức rút trâm xuống, nhưng một bàn tay đã nắm lấy tay em trước.
Thôi Lệnh Cảnh đứng bên cạnh em, một tay choàng qua vai, tay kia nắm lấy cổ tay Tuyết Nha, nhìn vào gương nói, "Không phải rất xinh đẹp à?"
So với giọng điệu trước đây, âm thanh của Thôi Lệnh Cảnh lúc này đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Toàn thân Tuyết Nha run rẩy, lắc đầu nói, "Không, không đẹp, ta không muốn mặc như thế này!" Em quay đầu nhìn Thôi Lệnh Cảnh cầu xin hắn, "Cầu xin bệ hạ, đừng bắt ta mặc cái này."
Nói đến đây, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Ánh mắt Thôi Lệnh Cảnh dần thay đổi, hắn giơ tay chạm vào mặt Tuyết Nha, dùng đầu ngón tay lau nước mắt: "Không được, nhất định phải mặc, nếu không mặc, trẫm sẽ ban ngươi tội chết. Sau nay ngươi đều phải mặc như này, hiểu chưa?"
Màn đêm buông xuống, Tuyết Nha lên cơn sốt rồi hôn mê bất tỉnh.
*
Cung Ninh Phục.
Một thanh niên mặc y phục bằng lụa màu mực ngồi trên ghế dài cạnh cửa sổ, trước mặt có một bàn cờ đen trắng, trước hạ quân đen, sau lại đặt xuống quân trắng, tự đánh cờ với mình. Không biết đã trôi qua bao lâu, có tiếng gõ cửa vang lên.
"Thái hậu." Bên ngoài truyền đến âm thanh vô cùng cẩn thận của cung nhân.
"Truyền." Thanh niên bình tĩnh nói.
Cung nhân nhẹ nhàng tiến vào trong điện, hành lễ xong mới hạ giọng nói: "Thục Thái phi đã bị đưa đến Thanh Nhạm Am, nô tài vừa mới đi hỏi thăm, hôm nay bệ hạ phạt toàn bộ mười bốn nô tài kia. Lúc nãy bệ hạ đã gọi thái y đến, hình như người tên Tuyết Nha kia bị bệnh."
Hắn nói tới đây thì dừng một chút, thấy thanh niên không nói gì, liền nói tiếp: "Hôm nay bệ hạ ép Tuyết Nha mặc quần áo của Thục Thái phi."
Lời này vừa nói ra, quân cờ trên bàn cờ phát ra một tiếng "cạch."
Hạ Tục Lan nhặt quân cờ vừa rơi lên, giọng điệu như thường lệ nói: "Bệ hạ phạt Thục Thái phi đến Thanh Nhạm Am?"
"Vâng." Cung nhân nói.
"Ngươi nhớ chăm sóc tốt người thân của những cung nhân đã chết hôm nay, những người kia đã chết thay cho Thái phi." Hạ Tục Lan bỏ quân cờ đen trong tay vào hộp cờ, "Đặc biệt là Tinh Lâm, nàng là một người hầu trung thành, biết chủ nhân làm sai nên nói ra."
"Vâng."
Lúc cung nhân rời khỏi tẩm điện, quần áo trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn giơ tay lên lau, nhịn không được thở dài. Người ngoài đều cho rằng Thái hậu của họ là Phật sống, nhưng chỉ có bọn họ mới biết bộ mặt thật của vị Phật sống này.
Chỉ có người ngoài như Tinh Lâm mới nghĩ rằng chuyện riêng của Thục Thái phi nói với Thái hậu sẽ tốt hơn là nói với bệ hạ.
*
Tuyết Nha hôn mê không biết đêm đó đã có bao nhiêu người chết, em đã nằm mơ.
Trong mơ em vào cung hầu hạ Thôi Lệnh Cảnh như hiện tại. Ở trong mộng em luôn vâng lời Thôi Lệnh Cảnh, nhưng Thôi Lệnh Cảnh vẫn luôn không hài lòng.
Em cũng nhìn thấy những người khác trong giấc mơ của mình, có một vị tướng quân, còn có một thừa tướng. Bọn họ đều không tốt với em, nhưng lại thích nhìn chằm chằm vào khuôn mặt em. Em còn tưởng rằng dung mạo của mình đả động được đối phương, nghĩ rằng có thể theo đối phương rời khỏi cung.
Tuyết Nha nghĩ rằng theo ai cũng được, miễn là em có thể được sống tốt.
Nhưng khi em ám chỉ với tướng quân và thừa tướng, cả hai đều vờ như không hiểu, em lo lắng nhưng cũng không thể làm gì được.
Chẳng bao lâu, cảnh tượng trong mơ đã thay đổi, Tuyết Nha nhìn thấy Thôi Lệnh Cảnh và Thái hậu Hạ Tục Lan đang nói chuyện. Em nghe thấy Thôi Lệnh Cảnh đang bày tỏ với Hạ Tục Lan. Thôi Lệnh Cảnh còn nói Hạ Tục Lan không chọn hắn có phải vì tướng quân hay thừa tướng không.
Nghe lỏm được điều không nên nghe, Tuyết Nha nhất thời hoảng loạn, đá đổ chậu hoa trong góc tường, kinh động đến Thôi Lệnh Cảnh.
Ngày hôm đó, em liền rơi vào kết cục chiếu bọc thi thể.
Trước khi chết, Tuyết Nha mới nhận ra rằng em luôn là thế thân của Hạ Tục Lan, dù là tiên đế, Thôi Lệnh Cảnh, tướng quân hay thừa tướng, họ đều yêu Hạ Tục Lan.
Trước khi chết em còn từng cầu xin bọn họ thương hại, từng mong có người đưa em ra khỏi cung, nhưng hắn lại hạ lệnh hành hình em.
"Đừng si tâm vọng tưởng nữa. Ngươi có một khuôn mặt như vậy, bệ hạ sẽ không để ngươi rời cung. Cho dù bệ hạ có để ngươi đi, Thái hậu cũng sẽ không bao giờ dung thứ cho một kẻ giống mình làm chuyện dơ bẩn đó ở bên ngoài. Đáng tiếc, đời này ngươi chỉ có đường chết. Kiếp sau đầu thai cho tốt, tốt nhất là đổi luôn mặt."
*
Tuyết Nha đột nhiên tỉnh dậy từ trong mộng. Em yên lặng nhìn trần nhà nửa ngày mới từ trên giường ngồi dậy.
Em lao ra ngoài, áo ngoài cũng chưa mặc, tùy tiện tóm lấy một người hỏi: "Ta hỏi ngươi, thừa tướng đương triều tên là Doãn Thanh Huyền phải không? Ngoài ra còn có một vị tướng quân tên là Dịch Diệp Phong, đúng chứ?"
Cung nhân bị nắm lấy cánh tay lạ lùng nhìn em: "Đúng, ngươi sao vậy?"
Tuyết Nha lập tức bỏ tay ra, em chưa từng đến Thượng Kinh, không biết tên các đại thần trong triều, nhưng lại mơ thấy chính xác tên của thừa tướng và tướng quân trong triều.
Đây không phải mơ mà là điềm báo sau này em sẽ chết không toàn thây.
Mà hết thảy mọi chuyện, đều là do những người kia xem em thành thế thân của Hạ Tục Lan.
Tuyết Nha hồn bay phách lạc quay trở lại phòng. Không lâu sau, có người đi tới gọi em: "Tuyết Nha, ngươi hết bệnh chưa? Bệ hạ gọi ngươi tới hầu hạ." Người nọ nói nửa câu sau bằng giọng cười chế nhạo, "Đúng rồi, bệ hạ yêu cầu ngươi mặc quần áo đã được chuẩn bị sẵn trong phòng."
Tuyết Nha có chút mơ hồ, hồi lâu sau mới đưa mắt nhìn lên bàn, trên đó đặt một bộ váy màu tím mới tinh.
Trong giấc mơ, em cũng mặc váy, tới tận khi chết em vẫn mặc váy. Tuyết Nha đưa tay lên môi, cắn đến chảy máu mới buông ra. Em không thể ngồi yên chờ chết ở đây, rời cung thì không có khả năng, Thôi Lệnh Cảnh sẽ không tha cho em ra ngoài cung, em cũng không thể thoát khỏi chốn thâm cung này, vậy chỉ có một con đường sống sót.
Những người đàn ông đó đối xử với em như vật thay thế, đối xử với em như cỏ rác, nhưng đối xử với Hạ Tục Lan lại như châu ngọc quý giá, quý trọng ở trong lòng, thật bất công!
Em muốn thay thế Hạ Tục Lan.
Dù sao thì tệ nhất là chết, em không còn lựa chọn nào khác.
Nếu muốn thay thế, em không thể ở lại cung Phụng Thụy mãi được, em muốn tìm cơ hội gặp Hạ Tục Lan.
Tác giả có điều muốn nói:
Tuyết Nha: ... Thật ra kết cục bị cuốn trong chiếu rơm cũng không phải không thể.
Hạ Tục Lan (mỉm cười): Em chắc không?
Tuyết Nha (lắp bắp): Không, không chắc.
Bé trà xanh cuối cùng cũng sắp bị lừa, thật đáng mừng.