Chỉ trong thoáng chốc, nụ cười trên khuôn mặt của người mới vốn trông khá đẹp đã biến mất.
Hai mươi tầng lầu từ một góc độ nào đó cũng không phải là quá cao, chỉ là hơi mệt và tốn sức một chút.
Khi đi được hơn nửa đường, Chu Nhiên đã phải dựa vào tường thở hổn hển, quyết định giơ tay xin dừng lại.
Người còn lại cũng đang thở hổn hển điên cuồng, thực chất cũng là một kẻ có cóthể lực kém, nhanh chóng gật đầu đồng ý. Không quan tâm đến nền nhà bẩn thỉu, hắn ta chọn một chỗ trông tạm được để ngồi xuống, hai tay chống hai bên, thở phào một hơi dài. Cảm nhận được điều gì đó, sau khi thở ra xong, hắn ta quay đầu nhìn về phía vị trí lẽ ra phải là cửa sổ.
Cửa sổ có lẽ đang mở, ngồi ở đây vẫn có thể cảm nhận được làn gió nhẹ và tiếng mưa lớn hơn, trực tiếp hơn so với các tầng dưới. Tạm thời tắt đèn pin, hắn ta quay đầu hỏi: “Cậu có cảm thấy tầng này hình như tối hơn các tầng dưới không?”
Chu Nhiên ngước mắt lên, nhìn theo hướng ánh mắt của hắn ta.
Quả thực vậy. Mỗi tầng đều có cửa sổ ở lối cầu thang, lờ mờ có ánh sáng xuyên qua, chỉ có tầng này, dù cửa sổ đã mở nhưng vẫn không có nhiều ánh sáng, thậm chí còn khó nhận ra cửa sổ ở đâu.
Xung quanh yên ắng, ngoài tiếng thở hổn hển chỉ còn tiếng mưa giông, cảm giác vẫn khá bình thường. Hai người cầm đèn pin đứng dậy, chậm rãi tiến về phía cửa sổ.
Trên bầu trời bên ngoài, mây đen cuộn trào, nước mưa bay vào trong phòng qua cửa sổ, xung quanh khung cửa sổ vuông vức đều là những vết ướt.
Mọi thứ đều bình thường, khi đến gần hơn không thấy có gì khác thường. Áo sơ mi trên người dính nước mưa, vải trắng dính sát vào da, Chu Nhiên cúi đầu đưa tay ra, những giọt mưa lạnh giá rơi vào lòng bàn tay rồi trượt xuống.
Trần Chính đi vòng quanh một lượt, cuối cùng cũng đứng bên cạnh cửa sổ, nói: “Không có vấn đề gì.”
Sau khi thở ra một hơi, toàn bộ khí thế của hắn ta đều tiêu tan, từ từ dựa ra sau, rồi chỉ tay về phía trên lầu, tiếp tục nói: “Nghỉ ngơi cũng đủ rồi, đi thôi...”
“Xoảng.”
Ngay khi vừa lùi bước, một âm thanh như có thứ gì đó vỡ vụn vang lên trong không gian, yếu ớt nhưng rõ ràng.
“...”
Giống như có một cơn gió thổi từ dưới lên, lời nói của Trần Chính ngừng lại ngay tức thì. Ánh sáng từ đèn pin chậm rãi hạ xuống, hắn ta cúi đầu theo ánh sáng, chỉ thấy lớp bụi dày đặc bị nước mưa làm ẩm ướt bên chân mình.
Cẩn thận di chuyển chân, hắn ta nheo mắt nhìn kỹ, thấy được vài mảnh thủy tinh vỡ đã bị giẫm nát.
Trông rất rõ ràng là thủy tinh thông thường.
“Thì ra là thứ này,” Thở phào một hơi đang nghẹn trong l*иg ngực, hắn ta cầm đèn pin ngồi xổm xuống, nhìn kỹ thêm vài lần rồi nói, “Chỉ là mảnh thủy tinh vỡ thôi, không có gì đâu, đi thôi.”
Ngay khi hắn ta vừa định đứng dậy, trong sự im lặng hoàn toàn, một tia chớp trắng xé toạc màn mưa, soi sáng hành lang tối om trong chốc lát, rồi nhanh chóng biến mất.
Ánh chớp khiến đôi mắt đau nhói, Chu Nhiên quay đầu lại, ánh mắt chợt đối diện với thứ gì đó, bàn tay đặt trên mặt cửa sổ khẽ động đậy.
“Ấy,” anh hơi nhấc tay lên, đôi mắt và lông mày ẩn trong bóng tối không thể nhìn rõ, lên tiếng nói, “Hình như có chút vấn đề.”
Đang đứng dậy được một nửa bỗng bị tia chớp bất ngờ xuất hiện làm giật mình, Trần Chính lại ngồi xuống, vừa vỗ ngực vừa nhìn theo hướng tay anh chỉ, chỉ thấy một mảng đen, bèn thốt lên từ cổ họng: “Hả?”
Hắn ta hỏi: “Chuyện gì cơ?”
Giọng nói của người bên cạnh bị tiếng sấm từ ngoài cửa sổ át đi, âm thanh rất gần, như thể đang rơi xuống gần đó, khiến cả tòa nhà cũng rung lên vài cái.
Sau tiếng sấm là một tia chớp khác.
Có ánh sáng thì có bóng tối, Trần Chính đã nhìn thấy rõ, ở nơi mà người bên cạnh vừa chỉ xuất hiện một cái bóng đen.
Đó là bóng của chính mình, tay vẫn đang cầm đèn pin, bóng dáng cao gầy, tứ chi rõ ràng.
— Mọi thứ đều rất bình thường, nếu như bản thân hắn ta không ngồi xổm trên mặt đất, co rúm tứ chi lại.
Hắn ta đang ngồi xổm, nhưng cái bóng của hắn ta vẫn đang đứng, cánh tay đang đứng yên khẽ động đậy một cách kỳ lạ.
Lúc này hắn ta mới hiểu “hình như có chút vấn đề” là có vấn đề gì.