Tu Tiên Ở Thế Giới Tai Biến

Chương 2:

“Ok, ghi xong rồi, cô xem lại lần nữa đi, nếu ổn hết thì ký tên vào tờ cuối cùng, tức là chúng ta đã làm xong tra hỏi. Vui lòng chấm điểm sự phục vụ của tôi, thấp nhất là một điểm, cao nhất là năm điểm.”

Trên quang não của Hạ Vọng An lập tức nhảy ra lựa chọn chấm điểm.

Mười năm rồi cô chưa thấy hệ thống chấm điểm, thật sự là tốt quá!

Thiếu nữ tóc dài phấn khích mà chọn “năm điểm”, sau đó hỏi với vẻ mong chờ: “Tôi có thể viết khen ngợi cho anh không?”

Tổ trưởng Lâm vẫn luôn giữ vững cảm xúc và động tác nghe vậy thì sáng mắt lên, cảm xúc lần đầu tiên dao động, mặt mày trở nên sinh động, khóe môi cong cong, trông giống như một chú mèo đòi ăn: “Được nha quý khách! Cảm ơn quý khách khen ngợi nha!”

Hai người bên ngoài phòng: “…”

Hạ Vọng An mới vừa trọng sinh có mục tiêu cứu vớt thế giới rất coi trọng cơ hội được viết khen ngợi, lập tức nghiêm túc vùi đầu viết khen ngợi.

Hai người bên ngoài phòng cảm thấy ba chấm lần nữa.

“Hay là chúng ta tự mình báo lên trên đi?”

***

Một vị quan quân mang quân ủng bước nhanh trên hành lang dành riêng cho Sở trưởng. Cô mới về gấp từ chiến trường dị chủng, trên giày còn dính vết máu tanh hôi chưa khô, chỉ là hiện giờ không phải lúc để ý tới mấy thứ này.

Cô vừa phất tay ra hiệu là lập tức có rất nhiều binh lính bước đều bước lên trước xuống sau.

Bọn lính phân công rõ ràng, có người đứng gác, có người khiêng vũ khí, có người gõ cửa.

“Xin chào, Tổng Cục Tình Báo, vui lòng phối hợp.”

Đám nhân viên công tác trong phòng khó hiểu: “Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì hả?”

“Vui lòng phối hợp, sự kiện bảo mật.”

Quan quân không rảnh lo đám nhân viên sở nghiên cứu bị khống chế ở phía sau, chỉ lo đi thẳng đến cuối hành lang, mở cánh cửa nặng nề có bảng “Phòng Sở trưởng”.

“Anh không biết tình huống của Lâm Kha sao hả? Sao anh dám để cậu ta đi làm tổ trưởng ghi chép? Cậu ta suýt nữa bỏ qua một chuyện lớn rồi đấy!”

Trong phòng truyền ra tiếng quát của Sở trưởng, còn có tiếng giải thích lắp bắp của Phó Sở trưởng: “Thì cậu ta có sức chiến đấu mạnh đấy mà, tôi cứ nghĩ để cậu ta tra hỏi, nếu có tình huống đặc biệt thì cũng có thể khống chế được…”

“Hiện giờ có tình huống đặc biệt rồi! Nhưng cậu ta nói sao? Cậu ta vừa mới khẳng định với tôi là đừng lo lắng, nói là anh nói rằng ở Viện Nghiên Cứu Năng Lực Giả của chúng ta, có bất cứ tình huống đặc biệt nào cũng là cực kì bình thường!”

Sở trưởng muốn điên lên rồi: “Đến tận bây giờ, cậu ta còn cảm thấy cô bé xuyên qua, trọng sinh, còn có thể thay đổi giả thiết thế giới là bình thường nữa kìa!”

Giọng điệu của phó sở trường trở nên chột dạ hơn rất nhiều: “Tôi, à thì… ý của tôi là nói một số người trên đầu vừa mọc sợi tóc liền cảm thấy mình phản tổ huyết mạch chim, vừa kích phát năng lực thổi bong bóng liền cảm thấy mình là cá, còn có cả năng lực giả thấy mình có thể tự hồi phục vết thương liền tự đâm chính mình vài đao, tất cả đều là khá bình thường ở trong sở chúng ta…”

Quan quân gõ cửa, tiếng nói bên trong lập tức im bặt. Rất nhanh sau đó, Phó Sở trưởng sắp trọc đầu ra mở cửa, thấy là quan quân thì lập tức đứng thẳng người chào: “Cục trưởng Phạm!”

Quan quân gật đầu, ra hiệu cho Phó Sở trưởng ra ngoài, rồi mới nói với Sở trưởng: “Được rồi, lão Vương, bây giờ không phải là lúc răn dạy người. Tôi xem theo dõi rồi, cậu trai tên Lâm Kha kia xem như là chó ngáp phải ruồi.”

“Dựa theo lời kể của Hạ Vọng An, cô ấy sinh sống mười năm ở các thời không tai biến, gần như không còn tồn tại năng lực phán đoán giữa sự kiện bình thường và không bình thường. Với loại tình huống này, nếu người ghi chép tra hỏi với thái độ nghiêm trọng, ngược lại sẽ gây ảnh hưởng đến cô ấy. Chính vì người ghi chép vẫn luôn tra hỏi với thái độ bình thường, nên chúng ta mới có thể biết được nhiều tin nhất có thể trong một khoảng thời gian ngắn.”

Sở trưởng Vương nghe một hơi lời nói, chỉ để ý đến những chữ “sinh sống mười năm ở các thời không tai biến”.

“Các cô đã xác nhận lời nói của Hạ Vọng An là thật sự?”

Cục trưởng Phạm gật đầu, đưa văn kiện bằng giấy cho ông ta: “Đáng lẽ hôm nay có một cuộc họp, chỉ là chưa kịp báo với anh thì bên anh đã có chuyện báo lên trước rồi.”

Sở trưởng Vương vội vàng cầm văn kiện, lật vài tờ ra xem, đôi môi run rẩy: “Quay ngược thời gian?”