Pháo Hoa Ngày Hè

Chương 3

Chu Ý lại nghĩ về lời nhận xét của Lưu Tuyên Bình đối với anh, Có lẽ là nhà ăn quá ngột ngạt khiến cô không tỉnh táo. Cô thực sự cảm thấy như thế thì sao, học kém hay không tuân thủ quy định của trường thì sao, anh ấy thực sự là một người không thể cứu vãn được thì sao? Cuộc đời của một con người chỉ có những điều này thôi sao?

Suy nghĩ này chỉ lóe lên một lúc rồi bị Chu Ý tự dập tắt.

Cô nhận ra mình đang biện minh cho tuổi mười tám ngông cuồng của anh.

Đang suy nghĩ, một đôi tay khớp xương rõ ràng, sạch sẽ và mạnh mẽ lại lọt vào tầm nhìn của Chu Ý. Trên mu bàn tay có vài gân xanh hơi nổi lên, chiếc đồng hồ điện tử màu đen trên cổ tay phản chiếu ánh sáng trong một giây.

Khi nhận ra, anh đã lấy thẻ cơm và đứng bên cạnh cô, chỉ là cơ thể xoay lưng về phía cô. Anh đứng đối diện với bạn của mình, hai chàng trai vẫn đang nói về chủ đề "chồng", anh lắng nghe một cách hời hợt, dùng ngón tay xoay thẻ cơm, dường như không muốn tham gia vào câu chuyện liên quan đến Lưu Tuyên Bình nữa.

Chu Ý liếc nhìn chiều cao của anh vì anh đứng cạnh cô tạo cảm giác áp đảo quá mức.

Anh chắc phải cao một mét tám, có lẽ còn cao hơn một chút.

Với chiều cao và gương mặt như thế, khó mà không trở thành trung tâm của trường học.

Chu Ý nghĩ vậy, theo phản xạ nhìn quanh, một số cô gái quả nhiên thỉnh thoảng nhìn về phía này, ánh mắt không thể che giấu.

Chu Ý từ từ thu lại tầm nhìn, cúi mắt xuống, vuốt ve thẻ cơm trong tay.

Trong một hai phút chờ cơm, Chu Ý đứng bên cạnh lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, cuối cùng hiểu ra tại sao hai chàng trai kia lại gọi anh là chồng. Nguyên nhân là sáng nay khi Lưu Tuyên Bình dạy lớp họ, vợ của ông đột nhiên gọi điện. Đàn ông trung niên luôn có một sự bí ẩn về việc không giỏi sử dụng điện thoại, khi nhấn nút gọi đã vô tình nhấn cả loa ngoài. Thế là cả lớp đều nghe thấy tiếng gọi chồng ngọt ngào của vợ Lưu Tuyên Bình. Nhưng Lưu Tuyên Bình đã dạy học nhiều năm, chuyện này chẳng là gì với ông, ông không biến sắc bước ra ngoài nhận điện thoại, sau đó không biến sắc quay lại dạy học, dù mặt lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó. Không ai muốn gặp rắc rối nên đều nhịn cười. Cho đến khi tan học, Lưu Tuyên Bình đi rồi, các nam sinh mới gọi nhau là chồng, gọi đến thành trò thi đua, thi ai gọi dịu dàng hơn.

Không ai ngờ rằng một người trông chẳng biết gì về tình yêu như ông lại có một người vợ nhỏ nhẹ như thế, cách vợ chồng tương tác lại như vậy.

Chu Ý cũng có chút ngạc nhiên, cô không thể tưởng tượng được Lưu Tuyên Bình sẽ thế nào khi ở bên vợ, có lẽ là sắt đá dịu dàng, dù người nghiêm khắc lạnh lùng nhất cũng có lúc mềm mại.

Cô không khỏi nghĩ, còn anh thì sao? Người như anh khi ở riêng sẽ thế nào?

Ngày hôm nay có quá nhiều sự trùng hợp, Chu Ý bưng cơm đi tìm Trần Giai Kỳ, ngồi xuống thì thấy Đoạn Diễm và nhóm bạn chọn chỗ ngồi ngay bên cạnh họ.

Bàn ăn trong nhà ăn là bàn ghế cố định màu xanh trắng, mỗi bàn chỉ ngồi được bốn người.

Anh ngồi một bên, chân dài không có chỗ để, liền duỗi chân trái ra phía bên. Chu Ý cắn một miếng gà rán, cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Trần Giai Kỳ hỏi vài lần gà rán có ngon không mà cô vẫn không để ý, một lúc sau mới mơ màng đáp lại.

Trần Giai Kỳ thở dài, nghĩ rằng Chu Ý vẫn đang bận tâm về những chuyện đó. Cô chọc chọc vài miếng cơm, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mình thấy không ngon lắm, cậu thành thật nói đi, có phải vừa rồi cậu chỉ nói cho có lệ với mình không?"

Nghe vậy, Chu Ý nhai vài cái, khó khăn nuốt xuống rồi nói: "Quá khô phải không?"

"Đúng vậy, không hề mềm chút nào."

"Thì không còn cách nào khác, đã gọi rồi, ít ra cũng là thịt, một miếng thịt nguyên."

"Thật là một ngày tồi tệ, hy vọng buổi chiều không phải chạy trong giờ thể dục, nếu không thật sự quá xui xẻo."

Chu Ý: "Có tồi tệ hơn mình không? Ít ra sáng nay cậu còn đọc được một cuốn tiểu thuyết hay mà?"

Nhắc đến chuyện này, Trần Giai Kỳ lại phấn chấn, cô hưng phấn nói: "Đừng nói nữa, mình tuyên bố, nam chính này là tình yêu lớn nhất năm nay của mình. Cậu có biết không, anh ấy bị bố mẹ bỏ rơi, lại bị anh em ruột phản bội, ngồi tù năm năm rồi trở lại, nữ chính nhặt được anh ấy trên đường, sau này anh ấy yêu nữ chính rồi thì cẩn thận từng chút một làm mọi thứ vì cô ấy, thật làm người ta đau lòng không chịu nổi."

Vừa dứt lời, bàn bên cạnh phát ra tiếng cười lớn, chàng trai béo kia che miệng để không phun cơm ra, nuốt xuống một lúc rồi cười đến rút ruột nói: "A Diễm, cuối cùng tớ cũng biết hôm nay nhìn cậu có cảm giác gì rồi!"

Vì giọng anh ta quá to, Trần Giai Kỳ bị bị gián đoạn, tò mò quay đầu nhìn, thấy lại là bọn họ, cô có chút khó chịu.

Chàng trai béo chỉ vào Đoạn Diễm nói: "Cậu cắt tóc này xong, sáng nay nhìn cậu tớ luôn có cảm giác quen thuộc không nói nên lời, giờ tớ biết rồi, cậu thực sự rất giống người anh em bị còng tay trong kênh pháp luật tớ xem tối qua."

Chàng trai nở nụ cười tươi nói: "Đúng là giống thật. A Diễm, cậu ăn cơm tù mấy năm rồi?"

Trong ánh nhìn của Chu Ý, Đoạn Diễm vẫn đang ăn cơm, anh ăn rất từ tốn nhưng không điệu đà, là kiểu quyết đoán và lặng lẽ.

Anh ăn xong miếng cuối cùng, đặt đũa xuống, ngả người ra sau, lau miệng rồi hai tay lại đút vào túi quần, cứ thế nhìn chằm chằm hai chàng trai kia.

Chu Ý nghĩ rằng anh tức giận, ai ngờ anh lại phối hợp, nhướng mày, chậm rãi nói: "Cậu nghĩ tớ giống mấy năm?"

Hai chàng trai lại cười rộ lên.

Chu Ý không nhận ra mình cũng mỉm cười một chút.

Chàng trai béo nói: "Cậu cũng thật là, tại sao lại nghĩ không thông mà đi cắt tóc ở tiệm do bà ngoại giới thiệu chứ, người ở thời đại đó biết gì gọi là thời trang chứ?"

Chàng trai nở nụ cười tươi nói: "Biết chứ, sao lại không biết, cậu nhìn cái tia chớp bên cạnh đầu A Diễm kìa, thế này còn không đủ thời trang sao?"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Khi anh không cười, đôi mắt lạnh lùng sắc bén, nhưng chỉ cần hơi cong môi, sự nóng bỏng trong mắt dường như không thể che giấu.

Anh duỗi chân ra, dưới bàn đá vào chân chàng trai béo một cái. "Còn ăn nữa không? Không ăn thì mình lên lớp."

Chàng trai béo ngừng cười, đổi chủ đề: "Sao cậu ăn ít vậy?"

"Quá dở."

Giọng nói của anh từ tính và hơi thô ráp, lại mang chút kiêu ngạo của tuổi trẻ.

Trần Giai Kỳ tò mò nhìn Chu Ý, nhỏ giọng hỏi: "Cậu cười gì thế? Lời họ nói có gì buồn cười đâu..."

Chu Ý như bị vạch trần, tai đỏ bừng, lại giả vờ chỉnh tóc mái. Cô đè nén sự không tự nhiên của mình, lần đầu tiên nói dối Trần Giai Kỳ.

Chu Ý khẽ nói: "Gì mà họ? Tớ cười chuyện cậu kể mà, không phải trước giờ cậu thích kiểu nhân vật vừa xuất hiện đã giàu có quyền thế sao? Sao bây giờ lại đổi khẩu vị rồi?"

"Con người sẽ thay đổi mà, bây giờ mình không thích kiểu đó nữa, mình không có được."

Chu Ý từ trong giọng nói có chút oán giận của Trần Giai Kỳ cảm nhận được một mùi vị khác thường.

Chu Ý: "Vậy cậu muốn có được ai?"

Trần Giai Kỳ nhét một miếng cải thảo vào miệng, "Hả? Gì? Tớ không có ý đó, tớ chỉ cảm thấy loại nhân vật đó quá giả, vẫn thích loại nhân vật chân thật hơn. Cậu không đọc được cuốn sách nào hay vào kỳ nghỉ hè à?"

"Ngày hè tớ bận làm bài tập, không có đọc nhiều. Tiệm sách nhỏ bên cạnh trường chẳng phải đã đóng cửa rồi sao, cũng không có chỗ mượn sách nữa."

"Hay cậu mua điện thoại đi, đọc trên mạng? Tớ phát hiện nhiều sách mượn không được, có vẻ đọc trên mạng tiện hơn một chút." Trần Giai Kỳ nói.

Chu Ý lắc đầu, "Không mua, cậu cũng biết rồi mà."

Sau khi lên cấp ba, hầu hết các bạn trong lớp đều có điện thoại, có bạn ở ký túc xá, có bạn nhà xa, bố mẹ mua điện thoại cho để tiện liên lạc.

Cũng có những bạn không có điện thoại, ví dụ như Chu Ý, hay một số bạn có hoàn cảnh gia đình bình thường.

Năm 2009 điện thoại thông minh chưa phát triển, trên TV vẫn đang chiếu quảng cáo của BubuGao, điện thoại kiểu thanh và kiểu gập đã đi sâu vào lòng người.

Trần Giai Kỳ dùng một chiếc điện thoại kiểu thanh màu trắng hồng, có thể lên mạng, nghe nhạc, chơi vài trò chơi cài sẵn. Cô ấy cũng ít khi đọc tiểu thuyết trên điện thoại, vì mạng 2g tải rất chậm, cũng rất tốn lưu lượng và tiền bạc.

Lúc đó mọi người chưa nghiện điện thoại mấy, so với đọc trên mạng, mọi người vẫn thích sách giấy hơn.

Chu Ý và cô ấy thường hay đến tiệm sách tư nhân nhỏ bên cạnh trường mượn sách đọc, mỗi lần tốn năm xu tiền đặt cọc ba đồng, thời hạn là năm ngày.

Bây giờ đóng cửa rồi cũng tốt, Chu Ý nghĩ năm nay có lẽ không còn nhiều tâm trí để đọc tiểu thuyết nữa.

Còn về điện thoại, cô ấy cũng không muốn. Cô ấy không muốn vì điện thoại, học thêm, thuê nhà mà phải nghe Chu Lan lải nhải, cũng không muốn nghe những lời khiến cô cảm thấy mình không quan trọng.

Trần Giai Kỳ bưng chén canh rong biển, chớp chớp mắt nói: "Sau này tốt nghiệp nhất định phải mua đấy, không thì tớ không liên lạc được với cậu."

Nhà Chu Ý có điện thoại bàn, chỉ tiếc là điện thoại đó đặt trong phòng của bố mẹ cô ấy, số lần Trần Giai Kỳ gọi điện cho Chu Ý chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa mỗi lần đều rất ngắn gọn.

Chu Ý cười rất nhẹ nhàng, cô nói: "Nhất định."

Lời vừa dứt, Đoạn Diệm bọn họ cũng đứng dậy, anh đi ngang qua bên cạnh Chu Ý mang theo một cơn gió rất nhẹ. Hai người bạn của anh nói chuyện rôm rả: "Lần sau không đến căng-tin nữa, cứ tưởng có món mới thì hương vị sẽ ngon, ai ngờ vẫn như cũ."

Chu Ý cũng vừa ăn xong, cô đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng Trần Giai Kỳ.

Chu Ý hướng về bức tường đó, sát với ranh giới của trường học, bảy tám cửa sổ đều mở, cây trúc đào trồng giữa bức tường rào và tường của căng-tin xanh tươi mơn mởn, những nụ hoa treo trên đó đung đưa nhẹ nhàng theo cơn gió thoảng qua.

Trên cửa kính phản chiếu bóng dáng càng lúc càng xa của Đoạn Diệm, đồng phục xanh trắng và những nhánh lá xanh đậm hòa quyện vào nhau, trong khoảnh khắc như được cố định thành một bức tranh. Thiếu niên, mùa hè, và cảm giác gió nhẹ thoảng qua.

Chu Ý và Trần Giai Kỳ bước ra khỏi căng-tin đúng 12 giờ, hôm nay là thứ hai, phát thanh của trường đúng giờ vang lên, người dẫn chương trình mở đầu bằng một bài hát.

Đó là bài "Tình đầu" của Mạc Văn Úy.

Khuôn viên trường sau cơn mưa sáng bừng và căng tràn sức sống, những cây ngô đồng cao thấp không đều che đi một phần ánh nắng, các học sinh đi thành từng nhóm ba, nhóm bốn, thỉnh thoảng không biết từ đâu truyền đến vài tiếng hét vui đùa của các nữ sinh hoặc là những tiếng nghịch ngợm của nam sinh.

Chu Ý tiện đường cùng Trần Giai Kỳ đi đến quầy bán hàng, muốn mua một chai nước.

Bên trong đông đúc người, hai người mua xong rất vất vả mới ra được ngoài.

Đứng ở cửa quầy bán đồ ăn vặt, Chu Ý vặn nắp chai, ngửa đầu uống nước thì nhìn thấy ở góc ngoài tầng ba cầu thang phía đông của tòa nhà giảng dạy có một bóng dáng thoáng qua.

Là Đoạn Diễm.

Thấm lạnh thủy rót vào yết hầu, vuốt phẳng mùa hạ khô nóng.

Mạc văn úy vừa lúc xướng đến:

Nước mát lạnh trôi qua cổ họng, làm dịu đi cái nóng mùa hè.

Mạc Văn Úy hát đến:

Lặng lẽ nhìn

Lặng lẽ nhìn ánh mắt đó như bị điện giật

Khoảnh khắc chạm mặt đã khiến em quay cuồng

Mỗi một phút đều mong chờ được gặp anh

Lặng lẽ chờ đợi cũng chưa từng oán thán

Mỗi một phút đều khát khao được gặp anh

Gặp anh trên đường cũng đủ làm vui vẻ mấy ngày

Cảm giác nhẹ nhàng tràn lên mặt

Một mối tình đầu đáng yêu