Huyễn Thú Của Ta Có Thể Tiến Hóa Vô Hạn

Chương 20

Vân Cẩm vuốt ve con rùa đen một lát rồi chỉ vào cửa cuốn của cửa hàng nhà mình: "Cô Chu, cháu vào nhà xem Sương Sương và mấy con ảo thú trong tiệm một chút, lát nữa lại trò chuyện với cô."

"Đi đi." Cô Chu đề nghị: "Nếu cháu về sớm như vậy, tối nay đến nhà cô ăn cơm nhé. Chú Tống mua thịt bò sấm sét, nghe nói rất ngon."

Trước đây, Vân Cẩm thường ăn ở căng tin trường, bữa tối cũng vậy, nên việc cô về nhà lúc 3 giờ chiều quả thực là rất sớm.

"Không được rồi ạ, cháu đã hẹn bạn học đi ăn gà rán. Cảm ơn cô Chu nhé~"

"Con bé này lúc nào cũng khách sáo, mỗi lần mời đến nhà ăn cơm đều không đến, không cần khách sáo như vậy đâu!"

Cô Chu lẩm bẩm, trong lòng quyết định lát nữa sẽ đóng gói cơm cho cô bé mang đi, đưa đến tận nơi thì không thể từ chối được nữa chứ?

Vân Cẩm biết hàng xóm rất quan tâm đến mình, cô chỉ là không muốn làm phiền và quấy rầy mọi người xung quanh.

"Rầm" một tiếng, cửa cuốn được kéo lên.

Tuyết lang Sương Sương đã nghe thấy tiếng cô chủ nhỏ từ sớm, đứng ở cửa vẫy đuôi, lưỡi hồng hồng thè ra khỏi miệng, đôi mắt ánh lên vui vẻ, kêu ư ử.

Thoạt nhìn, nó giống như một con chó lớn, không có chút dáng vẻ nào của sói.

Vân Cẩm thậm chí không kịp bỏ ba lô xuống đã chạy đến ôm chầm lấy tuyết lang, dụi mặt vào bộ lông dày ở cổ nó, rồi vuốt ve bộ lông của nó.

"Sương Sương, tớ đã thức tỉnh thiên phú Ngự Sủng Sư rồi!"

Mẹ mất sớm, cha hy sinh, trong nhà không có ai để chia sẻ niềm vui này.

May mà còn có Sương Sương, nếu không cô thực sự sẽ cô đơn, không nơi nương tựa.

Tuyết lang nghe thấy cô chủ nhỏ nói, đôi mắt xanh lam híp lại cười, rồi dùng chân trước nhẹ nhàng vỗ lưng Vân Cẩm, sau đó đưa lưỡi liếʍ láp.

"Cậu cũng vui cho tớ, đúng không?"

Vân Cẩm ôm cổ tuyết lang, hôn một cái, chia sẻ niềm vui nỗi buồn của mình.

"Đáng tiếc tớ thức tỉnh được không gian núi lửa, không thể cho cậu vào. Nhưng ngày mai sau khi tớ trở về từ ảo cảnh sẽ đi làm giấy chứng nhận Ngự Sủng Sư, có thể đưa cậu ra ngoài đi dạo, cậu ở nhà chắc buồn lắm rồi nhỉ?"

Tuyết lang vốn là loài vật hung dữ, săn mồi để sinh tồn, nhưng Sương Sương lại rất hiền lành.

Đối mặt với sự chia sẻ của cô chủ nhỏ, nó dựng tai hình tam giác lên lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng kêu ư ử hai tiếng đáp lại.

Vân Cẩm đứng dậy, xoa đầu tuyết lang, cảm thán: "Ngày tốt lành cuối cùng cũng đến, hy vọng mình có thể nhanh chóng trở thành Ngự Sủng Sư cấp hai."

Cô không phải người đa sầu đa cảm, chỉ là hôm nay nhận được hệ thống tiến hóa và thức tỉnh thiên phú cấp S khiến cô quá phấn khích, nên cảm xúc mới thay đổi thất thường như vậy.