Xuyên Nhanh: Nữ Chính Trà Xanh Bật Hack, Trừng Trị Đám Tra Nam Ra Bã

Chương 34: Thiên Kim Bi Thảm Trong Truyện 18+ (34)

Ôn Nhiễm nói: “Tư Ngạn không phải thứ gì tốt, bộ Hứa Thời An thì chắc chắn là người tốt sao? Tại sao nhất định phải tìm vàng trong đống rác?”

Theo cô thấy thì chỉ là sự khác biệt giữa rác to và rác nhỏ mà thôi, những gì Hứa Thời An dành cho cô, so với sự quan tâm của nguyên chủ dành cho cậu thì chẳng đáng gì cả.

Trong ký ức mà Ôn Nhiễm biết, nguyên chủ cũng từng hết lòng với Hứa Thời An, dạ dày cậu không tốt, nguyên chủ đã từng dành thời gian dài nấu canh cho cậu ta uống.

Nghe Ôn Nhiễm nói vậy, Tra Tra lập tức tỉnh ra, thậm chí còn muốn tự tát mình vài cái, nó nói với Ôn Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, sau này tôi tuyệt đối không bị những ân huệ nhỏ nhặt làm cảm động nữa!”

Ôn Nhiễm gật đầu hài lòng: “Dù cậu ta có bỏ tiền ra để may cho tôi một bộ trang phục bằng vàng ròng thì chẳng phải cũng là tiêu tiền của tôi sao?”

Tra Tra thấy cô nói rất có lý: “Xem ra sau khi hết thời gian thực tập, tôi phải đi bồi dưỡng thêm ở lớp đào tạo văn hóa học thuật cặn bã.”

Ôn Nhiễm cũng thấy kỳ quái, cái đầu óc máy móc của hệ thống thế mà cũng có thể tiềm ẩn bệnh não yêu được được sao? Chẳng lẽ là do máy móc bị gỉ chăng?

Cô nói: “Nhất định không được để vẻ ngoài hào nhoáng của đàn ông đánh lừa, mỹ nam nhiều không đếm xuể, mỗi người lại có một kiểu cặn bã riêng.”

Tra Tra: “?” Nó bị ký chủ dạy cho một bài học?

Hu hu hu... Rốt cuộc ai mới là hệ thống tra nữ chứ? Nó không cần hình tượng sao?

...

Hứa Thời An trong lúc ngủ luôn bất an, cậu mơ thấy rất nhiều cảnh tượng thời thơ ấu ở bên Ôn Nhiễm.

Lúc nhỏ cậu hoàn toàn khác so với hiện tại, một cậu bé rách rưới, ánh mắt toàn là vẻ kinh hãi và bất lực, đâu có chút khí chất quý tộc như bây giờ.

Trước sáu tuổi, Hứa Thời An vẫn luôn lang thang bên ngoài, thậm chí còn chưa từng được ăn một bữa no.

Bệnh dạ dày của cậu là do đói nghèo mà có, từ nhỏ đã mắc căn bệnh này, lúc nhỏ thường xuyên một bữa no một bữa đói, cho đến khi được nhà họ Ôn nhận nuôi, Hứa Thời An mới có được cuộc sống bình thường.

Cậu còn nhớ khi mới đến nhà họ Ôn, nhìn thấy ngôi nhà lớn như lâu đài, cậu thậm chí còn không dám đi lại, sợ chân mình dẫm bẩn thảm.

Khi ăn cơm, cậu càng không dám gắp thêm một miếng thức ăn, sợ bị người ta chán ghét rồi lại bị đuổi đi.

Có lẽ là Ôn Nhiễm khi đó còn nhỏ, thấy cậu ăn quá ít nên đã chủ động gắp cho cậu một miếng sườn xào chua ngọt mà cô thích, đó là lần đầu tiên Hứa Thời An được người khác quan tâm.

Sau đó cậu được ba Ôn chính thức nhận nuôi, cùng Ôn Nhiễm học hành, hai người tuổi tác xấp xỉ, chơi đùa và lớn lên cùng nhau, mối quan hệ của họ rất tốt.

Những cảnh tượng thời thơ ấu cứ xuất hiện rời rạc trong giấc mơ, cho đến khi Hứa Thời An tỉnh lại, trời bên ngoài đã sáng, Ôn Nhiễm nằm ở bên kia giường, giữa hai người cách nhau một khoảng rất lớn.

Ôn Nhiễm tối qua bận rộn chăm sóc cậu, vẫn chưa tỉnh dậy, Hứa Thời An nhìn khuôn mặt người phụ nữ, đột nhiên nhớ ra hình như đã rất lâu rồi họ không gần gũi nhau như vậy.

Sau khi trưởng thành, mối quan hệ của họ vẫn luôn không hòa hợp, bình thường gặp nhau thì hoặc là không nói một câu, hoặc là Hứa Thời An cố tình chọc tức Ôn Nhiễm.

Mối quan hệ giữa họ, luôn là Ôn Nhiễm chủ động xa lánh cậu, nghĩ đến lý do khiến người phụ nữ xa lánh mình, Hứa Thời An cụp mắt xuống.

Cậu xuống giường định rời khỏi đây trước, nhưng động tĩnh vẫn đánh thức Ôn Nhiễm ở bên kia giường.

“Thời An.” Ôn Nhiễm ngồi dậy trên giường, hỏi người đàn ông: “Em còn đau dạ dày không?”

“Không sao rồi.” Hứa Thời An lạnh lùng đáp, quay người định đi ra ngoài: “Tôi đi trước đây.”

“Đợi đã.” Ôn Nhiễm nói: “Bác sĩ bảo tình trạng của em nhất định phải chụp X-quang kiểm tra, chị đưa em đến bệnh viện nhé.”