Mẹ Tư ngồi bên cạnh ông cụ giúp gắp thức ăn, tỉ mỉ từ những việc nhỏ nhặt nhất, Ôn Nhiễm chứng kiến mà phải thán phục, mẹ Tư chăm sóc ông cụ nhiều năm như vậy, quả thực là tấm gương.
Cô lại liếc nhìn cha Tư ngồi bên cạnh, tuy là cha của Tư Ngạn nhưng lại là người có sự hiện diện thấp nhất trong gia đình.
Cha Tư sức khỏe không tốt, không có thành tựu gì nổi bật trong công ty, cho nên mới có Tư Hoài Dụ xuất hiện sau này và chiếm thế thượng phong.
Nếu Tư Ngạn lớn hơn vài tuổi thì với sự khéo léo của mẹ Tư, Tư Hoài Dụ chưa chắc đã được đón về nhà họ Tư.
Trên bàn ăn, ông cụ hỏi một số chuyện trong tập đoàn, Tư Hoài Dụ và Tư Ngạn đều cung kính trả lời.
Cả nhà ngoài mặt thì hòa thuận nhưng trong lòng thì không, Ôn Nhiễm lặng lẽ ăn cơm, thỉnh thoảng Tư Ngạn còn vì chuyện công ty mà nói vài câu với Tư Hoài Dụ.
Cô thấy Tư Ngạn hầu như không động đũa, cũng không biết vì chuyện gì, hai người này cứ căng thẳng như vậy, Ôn Nhiễm ngoan ngoãn đóng vai người vợ hiền, cô gắp một miếng thức ăn cho Tư Ngạn.
Nhẹ giọng nói: “Ăn nhiều vào.”
Tư Ngạn nhìn đùi gà lớn trong bát của mình, cảm thấy ấm lòng, anh ta lại nhớ đến những ngày này, không hiểu sao Nguyễn Đường lại như vậy, rõ ràng hai người đã làm lành nhưng anh ta phát hiện cô ta bắt đầu thân thiết với Tư Hoài Dụ.
Ban đầu dự án của Tư Ngạn và Tư Hoài Dụ không xung đột, vì vậy hai người cũng không thường gặp nhau ở công ty, nhưng gần đây công ty sắp xếp một dự án thường xuyên phải tiếp xúc với Tư Hoài Dụ, khiến tiếp xúc giữa anh và Nguyễn Đường nhiều hơn.
Lần trước Tư Ngạn còn thấy bọn họ có hành động thân mật, anh ta nghi ngờ đối phương cố ý.
“Ting, giá trị hảo cảm của Tư Ngạn +8.”
Tư Hoài Dụ nhìn Ôn Nhiễm ân cần gắp thức ăn cho Tư Ngạn, trong lòng cảm thấy không vui.
Ôn Nhiễm đang định gắp đồ ăn thì bị người khác đá nhẹ vào chân, người ngồi đối diện cô chỉ có Tư Hoài Dụ.
Cô ngẩng đầu, thấy Tư Hoài Dụ đối diện đang cúi đầu ăn, không có phản ứng gì đặc biệt, nếu không phải vừa rồi bị đá một cái, là cái loại cố ý đá, Ôn Nhiễm còn tưởng mình nghĩ nhiều.
Tư Hoài Dụ phát hiện cô đang nhìn mình, anh như cười như không: “Cháu dâu, cháu không ăn cơm nhìn chú làm gì?”
Ôn Nhiễm không ngờ anh lại chỉ đích danh mình trong tình huống này, cô hoảng loạn làm rơi cả đôi đũa trong tay, động tĩnh này khiến mọi ánh mắt trên bàn ăn đều dồn về phía cô.
Quả nhiên, người đàn ông này cố ý.
Người hầu ở bên cạnh giúp cô đổi một đôi đũa mới, Ôn Nhiễm lập tức cầm lấy, sau đó cúi đầu ăn cơm: “Chỉ… chỉ là vô tình nhìn một chút thôi...”
Tư Ngạn hơi nhíu mày, nhìn Tư Hoài Dụ với vẻ mặt không tốt: “Điểm chú ý của chú cũng lạ ghê.”
“Lạ sao?” Tư Hoài Dụ buông đũa nói: “Gần đây thằng nhóc này luôn thích dẫn người ngoài về nhà, tôi không muốn để ý cũng khó.”
Ngay khi anh nói ra những lời này, Ôn Nhiễm tuy tỏ vẻ kinh ngạc nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướиɠ.
Còn mẹ Tư gần như ngay lập tức thay đổi sắc mặt, bà ta nhìn sắc mặt của ông cụ, sau đó nói với Tư Ngạn: “A Ngạn, mẹ biết con thích kết bạn, nhưng ông nội không thích có quá nhiều người lạ đến nhà chơi, về sau chú ý một chút.”
Tư Ngạn gật đầu: “Biết rồi, mẹ.”
“Hừ.” Tư Hoài Dụ cười lạnh một tiếng: “Vẫn là chị dâu biết nói chuyện.”
Mẹ Tư rất ghét người em chồng này, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười hòa nhã với anh: “Tôi có biết nói chuyện cũng không bằng chú biết làm việc, tôi nghe A Ngạn nói báo cáo tài chính quý này của công ty rất tốt.”