Thẩm Hàn Tễ vừa ra khỏi Vân Tễ Uyển, bèn có bà tử tâm phúc của chủ mẫu đến truyền lời: “Lão gia cho mời Tam gia đến tiền viện.”
Thẩm Hàn Tễ khẽ gật đầu: “Ta đi ngay đây.”
Ở sân viện phía trước, Thẩm Minh Phi quỳ trên đất vừa khóc vừa nấc lên.
“Phụ thân, Minh Phi biết lỗi rồi, người tha cho Minh Phi lần này được không...?” Giọng nói nghẹn ngào, mắt mũi đỏ hoe, trông vô cùng đáng thương.
Tam nương nhìn mà đau lòng, nhưng bà ta không dám cầu xin cho con gái.
Vĩnh Ninh Hầu mím chặt môi, ngồi trên ghế tựa dưới mái hiên, lạnh lùng nhìn tiểu con gái đang quỳ gối giữa sân.
Vĩnh Ninh Hầu dung mạo uy nghiêm, anh tuấn, nhìn qua giống như mới ba mươi tuổi, nếu không phải dưới mí mắt có nếp nhăn nhỏ, thật sự không nhìn ra ông đã gần năm mươi.
Ông không nói một lời, sắc mặt lạnh lùng, chỉ cần ngồi đó thôi cũng khiến người khác cảm thấy áp lực nặng nề.
Không lâu sau, Thẩm Hàn Tễ từ ngoài bước vào.
Hình như nghe thấy có người gọi “Tam ca”, Thẩm Minh Phi dường như nhìn thấy hy vọng.
Khi chàng đến gần, nàng ta bèn khóc lóc gọi: “Tam ca, huynh cầu xin phụ thân tha cho muội lần này đi, muội không cố ý mà!”
Thẩm Hàn Tễ khẽ cúi người chào Vĩnh Ninh Hầu: “Phụ thân.”
Vĩnh Ninh Hầu gật đầu, đứng dậy khỏi ghế, liếc nhìn con gái đang quỳ trên đất, lạnh lùng nói: “Con còn nhỏ mà đã ngỗ ngược, hỗn láo với huynh tẩu, để cho Tam ca con dạy dỗ con.”
Ông nhìn con trai: “Người bị thương là thê tử của con, muốn phạt nhẹ hay phạt nặng, tự con quyết định.”
Nói xong, ông xoay người bước vào trong phòng.
Vĩnh Ninh Hầu đối xử với mấy đứa con đều như nhau, không thiên vị ai, nên thưởng sẽ thưởng, nên phạt tuyệt đối không nương tay, cho nên trong mắt các con, ông là một phụ thân vô cùng nghiêm khắc.
Nghe nói do Tam ca tự trách phạt, Thẩm Minh Phi như trút được gánh nặng. Nhưng nàng ta vẫn không dám đứng dậy, chỉ xoay người về phía Thẩm Hàn Tễ, nắm chặt lấy vạt áo trắng của chàng, nức nở nói: “Tam ca, huynh luôn thương muội mà, nhất định sẽ không trách muội đúng không?”
Thẩm Hàn Tễ cúi đầu nhìn nàng ta, sắc mặt thản nhiên, nhìn qua giống như rất dễ nói chuyện.
Chàng ôn hòa hỏi: “Minh Phi, muội biết mình sai ở đâu chưa?”
Thẩm Minh Phi do dự một chút, trong lòng không cam tâm, nhưng vẫn vừa lau nước mắt vừa gật đầu: “Minh Phi biết lỗi rồi ạ.”
Nhưng, rõ ràng là dáng vẻ không biết lỗi.
Thẩm Hàn Tễ: “Nếu đã biết lỗi rồi, vậy lúc thỉnh an chủ mẫu, muỗi hãy tạ lỗi Tam tẩu trước mặt mọi người, được không?”
Thẩm Minh Phi trợn to mắt, buột miệng nói: “Tại sao muội phải xin lỗi tỷ ta?!”
Ánh mắt Thẩm Hàn Tễ hơi lạnh đi, chàng nghe ra trong giọng nói của Thất muội không hề tôn trọng Ôn Doanh chút nào.
“Nàng ấy là Tam tẩu của muội, hôm nay muội không những gây chuyện thị phi, còn làm nàng ấy bị thương, đáng lẽ ra nên tạ lỗi.” Giọng nói Thẩm Hàn Tễ tuy ôn hòa, nhưng lại lạnh lùng hơn hẳn.
Thẩm Minh Phi được Tam nương nuông chiều từ nhỏ, ngày thường luôn cho rằng bản thân không khác gì đích nữ, cho nên càng không thể nào chịu tạ lỗi. Vừa rồi có phụ thân ở đây, nàng ta sợ hãi, bây giờ phụ thân không có mặt, nàng ta cũng không còn sợ nữa.
“Muội không xin lỗi, muội biết lỗi, nhưng muội tuyệt đối không xin lỗi tỷ ta, xin lỗi tỷ ta sẽ khiến người khác chê cười muội!”
Ánh mắt Thẩm Hàn Tễ tối sầm lại. Nhưng ánh sáng lờ mờ, không ai nhìn rõ.
Chàng kìm nén vẻ lạnh lùng trong mắt, ngẩng đầu nhìn Tam nương đang đứng bên cạnh.
Chưa kịp lên tiếng, Tam nương đã vội vàng nói: “Tam lang, Minh Phi còn nhỏ, nó không hiểu chuyện, ta về nhà nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt, lần này con đừng so đo với nó nữa, được không?”
Tam nương mừng thầm vì người xử lý chuyện này không phải lão gia, mà là Thẩm Hàn Tễ - người luôn dễ nói chuyện, vậy thì chuyện này dễ giải quyết rồi.
Tam lang đối với thê tử luôn lạnh nhạt. Trước đây Ôn thị bị bắt nạt không biết bao nhiêu lần, cũng chưa từng thấy nó lên tiếng bênh vực, lần này chắc hẳn cũng chỉ trách mắng cho có lệ mà thôi.
Đôi mắt Thẩm Hàn Tễ sâu thẳm, dường như chàng đã hiểu vì sao Ôn Doanh trong giấc mơ lại tuyệt vọng như vậy.
Ở Hầu phủ này, dường như không có ai tôn trọng nàng, ai cũng cho rằng có thể bắt nạt, có thể sỉ nhục nàng.
Chàng chậm rãi hỏi: “Tam thẩm, thẩm cảm thấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ sao?”
Giọng điệu Thẩm Hàn Tễ tuy nhẹ nhàng, nhưng người khác không nhận ra điểm bất thường, chỉ có Từ thị im lặng đứng bên cạnh mới biết con trai mình đang tức giận.
Tam nương suy nghĩ một chút, ý vị thâm trường nói: “Cũng chỉ là tranh chấp vòng tay, gây ra chút ồn ào, ta sẽ tìm một chiếc vòng khác tốt hơn để đền cho Tam thiếu phu nhân, như vậy được không?”
Thẩm Hàn Tễ khẽ cười một tiếng, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa, nhưng lời nói ra lại sắc bén: “Nếu như có người làm Thất muội bị thương, để lại sẹo, đối phương không chịu xin lỗi, mà chỉ đền một chiếc vòng tay, Tam thẩm có thể rộng lượng bỏ qua không?”
Tam nương sững người, cứng họng, không biết nên trả lời thế nào.
Ý tứ của Thẩm Hàn Tễ đã rất rõ ràng.
-- Chàng muốn tính toán rõ ràng.
Nụ cười trên mặt chàng biến mất, khóe miệng cũng trở nên lạnh lùng.
“Nếu không chịu xin lỗi, vậy thì phạt.” Nói xong, chàng nhìn bà tử bên cạnh chủ mẫu: “Hứa ma ma, phiền ma ma chuyển lời với mẫu thân, Thất muội sai nhưng không biết hối cải, phạt đánh vào lòng bàn tay hai mươi roi.”
Tam nương và Thẩm Minh Phi đều trừng lớn mắt, không thể tin được.
“Tam ca, huynh vì tỷ ta mà đánh muội sao?!”
Thẩm Hàn Tễ liếc nhìn nàng ta: “Nàng ấy là thê tử do ta tự mình cưới hỏi, còn muội…”
Chàng cúi người xuống, nụ cười trên mặt biến mất, ánh mắt lạnh lùng, hạ giọng, chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe thấy: “Là cái thá gì?”
Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Hàn Tễ lọt vào tai Thẩm Minh Phi, đồng tử nàng ta co rút lại.
Huynh ấy... Tam ca của nàng ta, người luôn dịu dàng như ngọc, phong độ phiên phiên , sao có thể nói ra những lời như vậy, không hề có chút tình cảm nào, lạnh lùng như thể trong mắt huynh ấy, nàng ta chỉ là người xa lạ!
Thẩm Hàn Tễ đứng thẳng dậy, nói với âm lượng mà mọi người đều có thể nghe thấy: “Muội là muội muội của ta, nếu như hôm nay ta không so đo, sau này muội sẽ càng thêm ngỗ ngược, không coi ai ra gì.”
Lời vừa nói ra, dường như câu nói "muội là cái thá gì?" kia không phải là do chàng nói.
Dung Nhi vội vàng chạy về phòng, kể lại chuyện ở tiền viện cho Ôn Doanh nghe.
"Tam gia muốn Thất tiểu thư xin lỗi tiểu thư trước mặt mọi người, Thất tiểu thư không chịu, Tam gia bèn bảo Hứa ma ma đánh vào lòng bàn tay Thất tiểu thư hai mươi roi."
Hồi các tiểu thư còn nhỏ, nếu phạm lỗi đều là do Hứa ma ma ra tay dạy dỗ. Hứa ma ma cũng chưa từng thiên vị ai, hai mươi roi vào lòng bàn tay, đối với người làm thì không sao, nhưng với Thẩm Minh Phi da mỏng thịt mềm, nhất định sẽ bị trầy da, chảy máu.
Nghe Dung Nhi nói xong, Ôn Doanh ngẩn người một lúc. Nàng không ngờ Thẩm Hàn Tễ thật sự sẽ đòi lại công bằng cho nàng, hơn nữa còn nhanh như vậy.
"Vừa rồi lúc ở ngoài viện, nô tỳ nghe thấy tiếng Thất tiểu thư kêu đau, nghe thấy tiếng kêu đó, nô tỳ cảm thấy hả dạ, ai bảo ngày thường Thất tiểu thư kiêu ngạo như vậy, đối xử với tiểu thư không khác gì hạ nhân." Trên mặt Dung Nhi hiện lên vẻ hả hê.
Tuy sắc mặt Ôn Doanh vẫn còn nhợt nhạt, nhưng đôi mắt luôn u ám lại sáng lên.
Sau chuyện hôm nay, những người khác trong phủ có thể càng thêm ghét nàng, nhưng vậy thì đã sao?
Ít nhất là bọn họ không dám dễ dàng bắt nạt nàng nữa.
"Tuy là đã hả giận, nhưng mà vết thương của tiểu thư, e là khó mà biến mất." Dung Nhi không còn vui vẻ nữa, chỉ còn lại nỗi lo lắng.
"Không sao, chỉ là một vết sẹo thôi mà, ta không để ý." Trước kia nàng để ý, là vì sợ phu quân chán ghét, bây giờ nàng không còn sợ nữa.
Không phải một tháng chàng chỉ về phòng hai lần sao? Vậy thì đợi nàng sinh con trai, cho dù chàng không thèm bước chân vào phòng nàng nữa, nàng cũng không để ý.
Nghĩ đến đây, Ôn Doanh lại cảm thấy lo lắng. Hai năm nay, một tháng bọn họ ân ái hai lần, nàng cũng chưa từng cố ý tránh thai, nhưng tại sao bây giờ vẫn chưa có thai?
Là do nàng, hay là do số lần quá ít?
Hơn một tháng nữa, Thẩm Hàn Tễ sẽ thi đậu Trạng Nguyên, đến lúc đó sẽ có rất nhiều nữ tử nhòm ngó chàng. Mặc dù trong giấc mơ Thẩm Hàn Tễ không tục huyền, nhưng nàng cũng phải sớm sinh con, củng cố vị trí chính thê, tránh bị người khác dị nghị.
Nhưng đây không phải là chuyện một mình nàng có thể quyết định. Thẩm Hàn Tễ không chịu đến phòng nàng, vậy thì có phải nàng không nên an phận thủ thường, ở trong phòng chờ chàng nữa, mà nên chủ động đến phòng chàng?
Vừa nghĩ đến đây, Ôn Doanh bèn đỏ mặt tía tai.
Từ nhỏ nàng đã được dạy dỗ phải đoan trang, chừng mực, không được phép phóng túng. Dâʍ đãиɠ là hành vi của người thấp kém, chỉ có kỹ nữ và thϊếp thất mới dùng những thủ đoạn mê hoặc đó để giữ chân phu quân.
Mà một chính thê hiền lương, thục đức như nàng, sẽ không làm những chuyện đó.
Nhưng bây giờ, Ôn Doanh không muốn bị gò bó trong những quy tắc đó nữa.
Làm sao thoải mái thì làm như vậy.
Đang suy nghĩ, bên ngoài có nha hoàn đến báo, nói chủ mẫu sai người đưa thuốc đến.
Ban ngày không đưa, lại đợi đến lúc phạt Thẩm Minh Phi xong mới đưa, có lẽ là vì nhìn thấy thái độ của Thẩm Hàn Tễ nên mới như vậy.
Ôn Doanh xuống giường, bảo Dung Nhi ra mở cửa.
Hai nha hoàn nhất đẳng bưng đồ đi vào, một người nói: “Chủ mẫu nói Tam thiếu phu nhân hôm nay bị thương, mất máu nhiều, cần phải bồi bổ, ngoài thuốc trị sẹo ra, còn có tổ yến do trong cung ban thưởng.”
Ôn Doanh dịu dàng nói: “Ta không sao rồi, thay ta cảm ơn mẫu thân.”
"Chủ mẫu dặn dò Tam thiếu phu nhân nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều, còn nữa, chủ mẫu nói trời càng ngày càng nóng, ngày mai tiệm vải có đưa vải đến, Tam thiếu phu nhân không cần phải đích thân đến đó, chủ mẫu sẽ sai người đưa đến cho người chọn."
Ôn Doanh gật đầu, sau đó nhìn Dung Nhi.
Dung Nhi hiểu ý, lui vào trong, mở hộp gỗ ra, lấy ra hai thỏi bạc.
Dung Nhi nhét cho mỗi người một thỏi.
Trên mặt hai nha hoàn lộ ra ý cười, sau đó nói lời cảm ơn, hành lễ rồi lui ra ngoài.
Chờ bọn họ đi rồi, Dung Nhi mới nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, trong hộp gỗ không còn bao nhiêu bạc nữa.”
Ôn Doanh suy nghĩ một chút, nói: “Mấy hôm nữa, đợi phủ phát bổng lộc tháng, ta sẽ để dành lại một ít.”
Tuy bổng lộc tháng mà Hầu phủ cấp cho Vân Tễ Uyển không ít, nhưng trước đây Ôn Doanh luôn ưu tiên cho Thẩm Hàn Tễ, chỉ giữ lại một ít chi tiêu trong viện, cũng không tích cóp được bao nhiêu.
Hơn nữa, mẫu thân nàng mất sớm, của hồi môn cũng không nhiều. Cho nên, ngoại trừ y phục, vải vóc, son phấn mà Hầu phủ cho, nàng chưa từng mua thêm y phục, trang sức, luôn sống rất tiết kiệm.
Bây giờ, có lẽ là vì nhìn thấy những chuyện xảy ra trong giấc mơ, hiểu rõ đời người vô thường, không ai biết được mình có thể sống được bao lâu, ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên tâm thái của Ôn Doanh cũng đã thay đổi.
Vẫn nên hưởng thụ cuộc sống hiện tại cho tốt mới là quan trọng nhất.