Hệ Thống Ép Ta Cứu Vớt Nam Phụ Hắc Hoá

Chương 43: Tỷ tỷ của Vương Tiểu Bảo là cô nương xinh đẹp nhất!

"Minh Triệt, huynh sao rồi?" Vạn Dung lo lắng nhìn vết thương của Đường Minh Triệt, cánh tay của hắn bị rạch hai vết khá sâu, máu chảy ra đỏ sẫm, không biết có bị thương vào phần xương không.

"Ta không sao, ta cũng bị thương ở cánh tay, lần này giống như nàng rồi." Mặt Đường Minh Triệt hơi tái, hắn nhịn đau trêu đùa Vạn Dung, rõ ràng hắn vẫn còn cảm thấy áy náy về chuyện trước đó, Vạn Dung cắn môi nhìn hắn, khóe mắt lấp lánh nước mắt.

"Nhìn nàng kia, sao lại khóc nữa rồi? Có phải ở bên Như Ngọc lâu nên bị con bé ảnh hưởng không hả?" Đường Minh Triệt lau nước mắt cho nàng, trong mắt đầy sự cưng chiều, Vạn Dung không nhịn được, phá lên cười. Nàng đỡ Đường Minh Triệt đứng dậy, nhìn hắn một cái khẽ trách, rồi lại cẩn thận nhìn vết thương, đau lòng vô cùng.

Vạn Chiêu nhìn cảnh này, mắt y đỏ rực, y như người ngoài, bị họ bỏ qua, y quay đầu, không muốn nhìn tiếp, quá chói mắt.

Trong trận pháp, những hạt bụi vàng nhẹ nhàng rơi xuống người Vương Chiêu Đệ, gây ra cảm giác đau rát như bị đốt cháy, nàng ta cố tránh cũng không thoát được, dần dần để mặc chúng gặm nhấm cơ thể, cứ thế này thì chưa đến hai canh giờ nàng sẽ tan thành mây khói.

Nàng dần lấy lại lý trí, nhưng càng thêm oán hận, "Các người giúp bọn họ? Họ không xứng làm cha làm nương! Thế gian này còn gì là công bằng nữa!"

Đường Minh Triệt và Vạn Dung nghe thấy tiếng nàng thì không còn thời gian thân mật nữa, Đường Minh Triệt vẫn muốn khuyên nhủ nàng ấy, mong nàng buông bỏ chấp niệm.

"Vương cô nương, thiên đạo luân hồi, báo ứng không sai, họ sẽ phải nhận hậu quả của mình, quỷ oán hại người, chỉ tự chuốc lấy tai họa."

"Tự nhận hậu quả? Đó chỉ là lời dối trá! Ta chưa bao giờ làm việc xấu, lại đến bước đường này, ta không cam lòng, không cam lòng!"

Nàng ngồi dưới đất, cuối cùng cũng không giãy giụa nữa, nàng ngẩng đầu khóc lớn, dường như muốn ông trời cũng nghe thấy tiếng khóc của nàng.

Đúng lúc này, Đường Tinh dẫn Vương Tiểu Bảo đến, trên đường nàng đã kể hết mọi chuyện cho cậu nghe, ban đầu Vương Tiểu Bảo rất ngạc nhiên, thậm chí nghĩ rằng Đường Tinh đang lừa mình, cậu không muốn đến.

Đường Tinh hiểu cậu, cha mẹ mình hại chết tỷ tỷ mình, không ai chấp nhận được, nàng thuyết phục mãi cuối cùng cũng đưa cậu đến nơi.

Đường Tinh cắn môi, chỉ vào trong trận pháp, đó chính là tỷ tỷ đã mất tích của cậu.

"Tỷ tỷ?"

Cậu nhìn quỷ oán không ra hình người kia, vẫn khó mà chấp nhận được.

Cậu không hiểu tại sao cha nương lại làm vậy, không hiểu tại sao tỷ tỷ đang khỏe mạnh lại trở nên như vậy.

Cậu ngơ ngác nhìn Vương Trụ đang bất tỉnh và Vương đại tẩu đang mất hồn, sau đó nhìn vào "tỷ tỷ" trong trận pháp.

Cậu từ từ tiến lại gần, cẩn thận quan sát, muốn tìm ra điểm chung giữa nàng ấy và tỷ tỷ.

Vương Chiêu Đệ nghe thấy có người gọi tên thì khẽ giật mình, nhìn thấy Vương Tiểu Bảo đứng phía xa, phản ứng đầu tiên là hoảng hốt giơ tay che mặt, thậm chí kéo tay áo che cả tay mình.

Nàng không dám khóc nữa, cũng không dám nói gì, sợ giọng nói khó nghe của mình sẽ khiến cậu sợ.

Dưới ánh sáng vàng, Vương Tiểu Bảo thấy rõ hoa văn trên tay áo, đây là cuộn vải mà cậu dành dụm tiền mua cho tỷ tỷ vào ngày sinh nhật, người khác cũng có, nên cậu cũng muốn tỷ tỷ mình có.

Cậu vẫn nhớ dáng vẻ tỷ tỷ mặc y phục mới, đó là cô nương đẹp nhất mà cậu từng thấy.

Cậu đã tin rồi, chấp nhận sự thật đau lòng này.

"Tỷ tỷ."

Cậu nghẹn ngào, giọng run rẩy, tiến tới quỳ trước mặt Vương Chiêu Đệ.

"Ta, ta không phải tỷ tỷ ngươi, ngươi nhận nhầm người rồi."

Vương Chiêu Đệ né tránh ánh mắt của cậu, dù những hạt bụi vàng rơi xuống người nhưng nàng không còn cảm thấy đau đớn nữa, trận pháp này lớn như vậy, nàng còn có thể trốn vào đâu.

Cuối cùng Vương Tiểu Bảo không nhịn được, cậu khóc òa lên, muốn lại gần Vương Chiêu Đệ nhưng không thể vào trận pháp.

Cậu đặt tay lên kết giới, giải phóng nỗi nhớ nhung và nỗi đau những ngày qua "Tỷ tỷ, là Tiểu Bảo không tốt, Tiểu Bảo không bảo vệ được tỷ tỷ, là lỗi của Tiểu Bảo."