Khi Đường Tinh tỉnh lại nàng có cảm giác mình đang bị trói, cổ cứng ngắc, vừa định mở mắt thì nghe thấy tiếng nói chuyện, nàng lại giả vờ ngủ để nghe lén.
"Ngươi muốn đi đâu? Sao có thể! Ta còn chưa trả được thù, sao ngươi lại đi!"
Đó là giọng của một nữ nhân nhưng khàn đặc, như cái ống thổi lửa cũ nát, khó nghe vô cùng, tiếp theo là giọng một nam nhân, có vẻ châm chọc, Đường Tinh nghĩ hẳn là người cầm ô.
"Liên quan gì đến ta? Là cô không nỡ gϊếŧ họ, giờ ta không quản được nữa rồi."
"Không! Ta không đồng ý! Ta càng ngày càng không kiểm soát được bản thân, sao ngươi có thể bỏ đi như vậy?"
Nữ nhân kia càng ngày càng kích động, giọng nói càng ngày càng điên cuồng, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô ta lắp bắp cầu xin, "Khế ước, đúng rồi, khế ước, ta không ký nữa, ngươi mang đi đi, ta không ký nữa."
Đường Tinh nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng vô cùng bất an.
"Ta đã nói ngay từ đầu, một khi khế ước đã được ký, thì không thể hối hận, huống hồ..."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Đường Tinh luôn cảm thấy giọng nói đó ngày càng gần, như đang bước về phía nàng, còn phát ra tiếng cười lạnh lẽo.
"Ta đã tìm được Cửu Âm Nữ, muốn dâng nàng cho Thần Độc Mục [Thần một mắt], nếu ngươi đã tỉnh rồi, thì mở mắt ra đi."
Đường Tinh vốn định giả vờ ngủ tiếp, nhưng đôi mắt không ngừng mấp máy đã bán đứng nàng.
...Chết tiệt!
Nàng giả vờ vừa tỉnh, từ từ mở mắt, nghi ngờ nhìn xung quanh, vốn muốn hỏi đây là đâu, giả vờ như không biết gì, nhưng khi thấy người nữ nhân đó, nàng tái mặt, suýt ngất.
Không phải Đường Tinh nhát gan, mà dáng vẻ người phụ nữ đó rất kinh khủng.
Y phục nàng ta rách nát, toàn thân không chỗ nào lành lặn, da thịt thì cháy đen, có chỗ còn lộ cả thịt đỏ bên trong, thậm chí da nứt nẻ, có ánh lửa bên trong, còn bốc mùi khét lẹt, không cần nghĩ cũng biết là bị thiêu chết...
Đường Tinh từ từ lùi lại, không dám nhìn nàng ta, chỉ dám lén nhìn, sợ nàng ta đột nhiên lao tới.
Nàng nhận ra mảnh vải rách trên người hồn ma đó, giống với những gì Vương Tiểu Bảo đã miêu tả.
"Vương Chiêu Đệ?"
Đường Tinh lẩm bẩm, nghe lời mình vừa thốt ra nàng tỉnh hẳn, lập tức ngậm miệng lại.
Vương Chiêu Đệ ngẩn ra, nghi ngờ nhìn nàng.
Nhưng bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa.
Đường Tinh nuốt nước bọt, cúi đầu tránh ánh mắt nàng ta, lắp bắp nói, "Ta, ta không phải là Cửu Âm Nữ, các người… các người bắt nhầm người rồi."
Nam nhân kia không để ý đến Đường Tinh, hắn cúi người nâng cằm nàng lên, vuốt ve vết bớt đỏ trên trán nàng, tay lạnh ngắt không chút hơi ấm, không giống người thường.
Đường Tinh không tránh được, chỉ thấy ghê tởm.
Hắn tháo còng chân cho Đường Tinh, kéo dây trói tay nàng đi ra ngoài.
"Ngươi không được đi!"
Vương Chiêu Đệ thấy hắn muốn đi, hoàn hồn, nàng ta lập tức lao tới, nhưng chỉ vừa chạm vào tên kia lại bị đánh bật ra.
Mắt nàng đỏ lên, trên người tỏa ra từng luồng khí đen, oán hận nhìn hắn.
"Hừ, chỉ bằng ngươi lại muốn cản đường ta? Khế ước là ngươi tự ký, không thể trách ai được."
Nói xong hắn đi ra, không thèm để ý đến tiếng khóc sau lưng mình.
Lúc này Đường Tinh rất muốn chửi người, "007, ta thấy ngươi cần giải thích rõ ràng."
"Chủ... chủ nhân, hì hì hì." 007 gượng cười, hy vọng Đường Tinh bỏ qua chủ đề này, nhưng không như mong muốn.
"Cửu Âm Nữ là gì?"
007 bỏ cuộc, càng nói càng nhỏ, "Chính... chính là người có thể giúp Tà ma... có thể tăng tu vi nhanh chóng."
"Vậy nên Cô Hoạch Điểu mới bắt ta?"
"Đúng...."
"Cả Phong Đầu Quỷ?"
"Đúng." 007 gần như sắp khóc.
Đường Tinh có chút kinh ngạc, nàng do dự hỏi, "Vậy, Vạn Chiêu...."
"Chủ nhân, chuyện đó ta thực sự không biết!"
Đường Tinh không hiểu, 007 nói Vạn Chiêu là người, vậy tại sao hắn muốn hại nàng? Chẳng lẽ mình nhìn nhầm?
Nàng đang nghĩ thì bị kéo ngã.
"Đi nhanh lên." Hắn mất kiên nhẫn với Đường Tinh, nhưng không giấu nổi sự hưng phấn.
Đường Tinh đối mặt với hắn thì giả vờ dễ thương, hy vọng hắn tha cho mình, nàng nói đến khô cả miệng, nhưng không hề lay động được hắn, ngay cả những câu hỏi nhỏ cũng không trả lời, như một cỗ máy không cảm xúc.
Đường Tinh bỏ cuộc.
Có lẽ để không bị phát hiện, nên hắn luôn đi đường núi, nhưng đường núi gập ghềnh, khổ cho Đường Tinh, đi đến kiệt sức, trưa lại không ăn, hiện giờ mặt nàng đã tái nhợt.
Đám người Đường Minh Triệt theo dấu Hương dẫn hồn đi vào rừng, nhìn khói bốc lên, hắn cảm thấy đau lòng, đó là tuổi thọ của Đường Tinh, cuối cùng hắn vẫn không bảo vệ được muội muội mình.