Hệ Thống Ép Ta Cứu Vớt Nam Phụ Hắc Hoá

Chương 34

Trên đường đi, hai người im lặng, Đường Tinh thỉnh thoảng lại lén nhìn Vạn Chiêu, nhớ lại lời Vạn Dung nói tối qua, nàng cảm thấy tội nghiệp cho y.

“Này... Vạn công tử, huynh có sở thích gì không?”

“Sở thích?” Vạn Chiêu quay lại nhìn nàng, ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ của Đường Tinh, không hiểu nàng hỏi y để làm gì.

“Đúng vậy, sở thích hoặc có việc gì huynh muốn làm không?” Đường Tinh tha thiết nhìn y.

Y nhớ lại cảnh sáng nay, tim bất chợt đập nhanh rồi vội quay đi.

“Ta không có sở thích, cũng không muốn làm gì.”

Đường Tinh nghe vậy, kinh ngạc mở to mắt nhìn y.

“Sao có thể! Huynh đang gạt ta đúng không? Ai chẳng có thứ mà mình thích, huynh xem ta đi, ta thích rất nhiều thứ.”

Vạn Chiêu bật cười vì sự khoa trương của nàng, hiếm khi y không tỏ vẻ chế giễu nàng, mà thay vào đó là tinh thần phơi phới của tuổi trẻ.

“Nhiều thứ sao?”

Đường Tinh nhìn y cười, đôi mắt cong cong: “Đúng vậy, ta thích tất cả những món ăn ngon, đẹp, thú vị. Ước mơ của ta là đi khắp thế giới! Ngắm nhìn mọi cảnh đẹp, thưởng thức các món ngon.”

Nàng vừa nói vừa nhảy lên nhảy xuống, kết hợp với động tác tay, chiếc kẹp tóc hình con bướm rung rinh, như sắp bay lên.

Chỉ nghĩ đến những điều tốt đẹp đó khiến nàng vui vẻ.

Vạn Chiêu cúi đầu, hàng mi rung nhẹ, y khẽ thì thầm:

“Làm gì có nhiều thứ tốt đẹp như vậy.”

Y nghĩ vậy, lời cũng buột miệng nói ra.

Từ nhỏ đến lớn, y đã chứng kiến không biết bao nhiêu điều xấu xa, những ý nghĩ ác độc mọc lên trong bóng tối, y hiểu rõ mình hơn ai hết. Y chưa từng nói với ai về những gì mình thấy, ngay cả với tỷ tỷ của mình.

Những kẻ bên ngoài luôn cười nói, có lẽ giây tiếp theo sẽ đâm sau lưng [C1] bạn.

Ngay cả bản thân y cũng vậy, y giấu tất cả những mặt tối của mình, che giấu những suy nghĩ không đàng hoàng, diễn vai đệ đệ ngoan hiền suốt mười mấy năm qua, đến mức chính y cũng suýt tin vào điều đó. Nhưng tiếng nói trong lòng y không ngừng nhắc nhở bản thân — y không xứng.

Đau khổ, giằng xé, bị bỏ rơi hết lần này đến lần khác, bị người ta phớt lờ, y đã gần như không thể chịu đựng được nữa.

Lông mày của y dần nhuốm màu u ám, ánh mắt trở nên sắc lạnh, bất ngờ một giọng nói vang lên kéo y trở lại, âm thanh ấy trong veo như tiếng chuông bạc.

Đường Tinh cau mày, đôi môi nhỏ nhắn hơi nhếch lên, tỏ vẻ không đồng tình với lời y.

“Sao lại không có nhiều thứ tốt đẹp! Trong mắt ta, nơi nào cũng đẹp cả. Đối với ta, mỗi ngày đều được ăn món kẹo đường yêu thích đã là vui lắm rồi, đó chính là điều tốt đẹp. Còn nữa~~”

Đường Tinh kéo dài giọng, thong thả đi bên cạnh Vạn Chiêu, ánh mắt nàng lấp lánh như nước, giọng nàng kéo tâm trạng y lên cao, đồng thời xoa dịu những dao động trong lòng y.

“Nếu sau này huynh có thể cười nhiều với ta hơn, ta sẽ còn vui hơn nữa!”

Nói xong, nàng nhanh chân chạy về phía Đường Minh Triệt như muốn trốn tránh y.

Vạn Chiêu đứng ngây người ở đó, tim đập loạn nhịp, y nhìn theo bóng lưng Đường Tinh nhảy nhót như con thỏ, tai y lại đỏ lên.

Nàng ta lại đang chọc ghẹo mình đấy à?

Từ xa, Đường Tinh nhìn thấy một ngôi nhà ngoài cửa đứng đầy người, nàng chạy đến thì thấy một đám đông đang vây quanh, Vương Trụ đang đứng bên cạnh chửi bới, Vương đại tẩu thì ngồi một bên mặt mày tái nhợt, tinh thần suy sụp.

“Ta đã nói rồi, con tiện nhân đó không liên quan gì đến ta nữa, các ngươi tới tìm ta cũng vô ích.”

Vương Trụ cẩn thận che vết thương, không để người ta va vào.

Người phụ nữ sáng nay nghe vậy liền ngồi bệt xuống đất khóc lóc. Giọng bà ta the thé.

“Sao lại không liên quan, ngươi là kẻ bán nữ nhi, giờ hại gia đình ta tan nát, ngươi phải trả công bằng cho chúng ta!” Những người xung quanh nghe vậy cũng đồng thanh ủng hộ.

Đường Tinh nghe những lời đó thì kinh ngạc vô cùng, nàng nghĩ đến lời Vương Tiểu Bảo nói, kết nối lại, có lẽ Vương Chiêu Đệ đã không còn sống, hoặc có thể nói con quỷ tối qua chính là nàng ta.

Nàng cố nhìn rõ hơn, nhưng vì đám người quá đông, nàng không thấy gì cả nên đành đi ra ngoài. Bất chợt nàng nhìn thấy một người mặc áo đen đứng cách đó không xa.

Có vẻ như đó là một thanh niên, trên tay hắn cầm ô, hắn không giống những người khác, gương mặt không hề tỏ vẻ giận dữ hay sợ hãi.

Hắn chỉ đứng đó lặng lẽ quan sát, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì, như một người ngoài cuộc.

Khi hắn thấy Đường Tinh đang nhìn mình, thì cúi đầu lẩn tránh, rồi quay lưng bỏ đi.

Đường Tinh cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, đang mê man suy nghĩ thì nghe thấy tiếng Đường Minh Triệt.

“Như Ngọc, sao muội lại tới đây? Muội đã uống thuốc chưa?”

Đường Minh Triệt kéo nàng ra khỏi đám đông, không muốn để muội muội nhìn thấy cảnh này.

Đường Tinh nhìn người vừa rồi, hắn đã biến mất khỏi tầm nhìn của nàng, nàng đành thôi, rồi nhìn Đường Minh Triệt bằng ánh mắt lấy lòng.

“Uống rồi, ca ca.”

Đường Minh Triệt hài lòng cười, ánh mắt đầy yêu thương, hắn xoa đầu nàng, rồi quay sang nhìn Vạn Dung.

“Dung nhi, chúng ta về thôi, chuyện này có vài điểm đáng ngờ, về rồi nói tiếp.”

Trên đường về, Đường Tinh ríu rít hỏi chuyện Đường Minh Triệt, còn kể cho hắn nghe về chuyện của Vương Chiêu Đệ.

Vạn Chiêu và Vạn Dung thì đi phía sau, không biết vì sao, nhìn Đường Tinh vui vẻ, Vạn Chiêu lại nhớ tới chuyện sáng nay, tai y bất giác lại đỏ lên.

Y nghĩ Đường Tinh có lẽ không giống người thường...

Cô nàng không biết xấu hổ gì cả.

Vạn Dung thấy Vạn Chiêu có vẻ im lặng, nhìn theo ánh mắt của y, dường như nàng đã hiểu ra, mỉm cười hỏi.

“A Chiêu, đệ có muốn làm việc gì không?”

Câu hỏi này giống hệt của người không bình thường nào đó.

Vạn Chiêu nghe nàng hỏi, một ý nghĩ dần xuất hiện trong lòng y.