Nàng cúi đầu, ánh mắt lảng tránh, đưa chân đá hòn đá nhỏ, có chút khó xử và xấu hổ như một đứa trẻ hỏi: “Vạn công tử, chúng ta... đã là bạn bè chưa?”
Vạn Chiêu nhướn mày, lần đầu tiên có người hỏi y câu này, y không ngại chọc tức Đường Như Ngọc: “Bạn bè? Ta không cần bạn bè.”
Dù nàng đã đoán trước được y sẽ nói vậy, nhưng nghe xong vẫn có chút thất vọng, nàng thở dài: “Ừm, không sao.”
Nàng ngẩng đầu lên, cười nhìn Vạn Chiêu: “Không sao. Thời gian còn dài mà, sau này chúng ta sẽ là bạn bè thôi.”
Vạn Chiêu nhìn nàng, thấy nàng ngẩng đầu cười nhìn mình trông như con thỏ, y đột nhiên cảm thấy có người nói chuyện cũng không tệ.
***
“Như Ngọc, chuẩn bị xong chưa?” Đường Minh Triệt vừa bước vào phòng vừa hỏi, thấy Đường Như Ngọc mang theo túi lớn túi nhỏ, hắn ngạc nhiên hỏi.
“Như Ngọc, sao muội mang nhiều thế? Chúng ta không cần nhiều tiền giấy vậy đâu?”
Hôm nay là Tết Thanh Minh, Đường Như Ngọc đã chuẩn bị từ mấy ngày trước, nàng gấp rất nhiều tiền giấy.
Nàng khệ nệ mang những túi đồ đến bên Đường Minh Triệt, y liền thuận tay nhận lấy.
“Phụ thân mẫu thân và vυ' Lâm, muội đều chuẩn bị hết!”
Đường Như Ngọc không nói rằng nàng cũng chuẩn bị cho Vạn Chiêu, trong nguyên tác chỉ nói Vạn Chiêu được Vạn gia nhận nuôi từ nhỏ, không nhắc đến cha và nương của y, Đường Như Ngọc đoán rằng họ đã qua đời lâu rồi.
Ra đến cửa, Vạn Dung và Vạn Chiêu đã dắt xe ngựa tới đợi sẵn, Đường Như Ngọc thấy Vạn Chiêu liền cười ngọt ngào, nhưng y lại quay đầu không thèm để ý đến nàng...
Hôm nay trời âm u, còn có gió, rất phù hợp với không khí của Tết thanh minh.
Trong tiết Thanh Minh mưa rơi lác đác, lữ khách trên đường như muốn đứt lòng.
[1] Đây là hai câu thơ nổi tiếng trong bài thơ "Thanh Minh" của Đỗ Mục, miêu tả cảnh buồn bã, thê lương trong tiết Thanh Minh, khi mà mưa phùn rơi nhẹ và những người lữ hành trên đường mang trong mình nỗi buồn sâu thẳm.
Đường Như Ngọc nhìn mọi người qua lại trên đường, trên mặt ai nấy đều mang vẻ buồn bã, nàng cũng có chút nhớ nhà.
Mộ phần tổ tiên nhà họ Đường nằm ở vùng ngoại ô thị trấn, bọn họ đi gần nửa canh giờ mới đến, Đường Minh Triệt cầm tiền giấy và lễ vật, dẫn Đường Như Ngọc đi tới.
Giờ hắn đang bị bao vây bởi không khí đau buồn nên cũng thiếu đi vẻ lịch sự thường ngày, hắn quỳ xuống dập đầu, mắt có hơi ướt: “Cha nương, Minh Triệt bất hiếu, nhiều năm không về thăm viếng hai người.”
Đến giờ hắn vẫn nhớ rõ cái đêm mưa gió sấm chớp đó, nương đã giấu hắn và Như Ngọc đi, hắn đã tận mắt chứng kiến cảnh cha nương và người nhà bị yêu quái hại chết, máu chảy lênh láng, còn hắn thì không dám khóc to, tay ôm chặt Đường Như Ngọc lúc ấy còn chưa biết gì.
Chỉ có sống tốt mới có thể báo thù.
Cũng từ ngày đó, hắn bắt đầu học pháp thuật, đi phiêu bạt khắp giang hồ để tìm kẻ thù.
“Ca ca.” Dù nàng không phải Đường Như Ngọc thật sự, nhưng những ký ức đó vẫn còn, giờ thấy hắn như vậy, nàng không kìm được mà rơi nước mắt, cũng không biết phải an ủi hắn thế nào.
“Như Ngọc, ta có chuyện muốn nói với cha và nương, muội về xe nghỉ trước đi.” Đường Minh Triệt mắt đỏ hoe, xoa đầu Đường Như Ngọc, có những chuyện hắn không muốn để nàng biết.
“... Được vậy ta đi thăm vυ' Lâm.”
Mộ vυ' Lâm cách đó một đoạn không xa, Đường Như Ngọc như nhớ ra điều gì đó, nàng chạy nhanh về phía xe ngựa, nhìn Vạn Chiêu: “Vạn công tử, huynh có thể cùng ta đi thăm vυ' Lâm không?”
Vạn Chiêu nhíu mày, không biết nàng ta lại định làm gì, y đang định từ chối thì Vạn Dung đã lên tiếng: “A Chiêu, đệ đi cùng Như Ngọc đi, nàng là cô nương nên không tiện, đi một mình cũng không an toàn.”
Vạn Chiêu há miệng, có chút ấm ức nhìn Vạn Dung, thấy ánh mắt Vạn Dung ngày càng nghiêm túc, cuối cùng cũng đành thua cuộc, y lạnh lùng nhìn Đường Như Ngọc, nhưng nàng lại tỏ vẻ ngây thơ.
Vạn Chiêu: Đúng là biết giả vờ mà.
Y bước tới, không vui cầm lấy túi đồ trong tay Đường Như Ngọc, nàng cố nén cười, trông y thật giống tên bị ức hϊếp.
Trước khi đi, Đường Như Ngọc tranh thủ lúc Vạn Chiêu không chú ý, nháy mắt ra hiệu với Vạn Dung về nơi Đường Minh Triệt đang đứng, Vạn Dung thông minh nên hiểu ngay ý nàng, nhìn về phía Đường Minh Triệt, nàng có chút do dự, cuối cùng cũng cắn môi bước tới.