Hệ Thống Ép Ta Cứu Vớt Nam Phụ Hắc Hoá

Chương 17: Đã quen với một mình (3)

Đường Tinh đặt tay lên hộp thuốc, mím môi, rồi nhẹ giọng hỏi, "Vạn tiểu công tử, huynh đang đọc gì vậy?"

“Bí thuật bùa chú”

Vạn Chiêu lật trang khác, cuối cùng cũng trả lời nàng, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.

"Ồ~~~" Đường Tinh kéo dài giọng nhìn lên, thấy trên sách vẽ đủ loại bùa chú, dù không hiểu, nhưng nàng vẫn tò mò xem, quên mất mục đích mình đến đây.

Bốp!

Vạn Chiêu mạnh tay gập sách lại, có chút mất kiên nhẫn nhìn nàng, vừa định mở miệng thì y dừng lại, ánh mắt dừng trên cổ Đường Tinh.

Đường Tinh bị phản ứng của y làm giật mình, tưởng y tức giận, nhưng thấy y cứ nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó trên người mình.

Đường Tinh theo ánh mắt y nhìn xuống, hiểu ra, nàng chạm tay lên cổ mình, nơi ấy có vài vết bầm tím, không quá nghiêm trọng nhưng làn da nàng trắng mịn nên rất dễ thấy.

"À, vết bầm này, ta không biết bị từ lúc nào, tỉnh dậy thì đã có rồi."

Nàng xoa cổ, ngượng ngùng khẽ cười, như đang tự trách mình vì sự bất cẩn.

Vạn Chiêu thu mắt về: còn y thì biết tại sao.

Y cầm chén trà, nhấp một ngụm, "Cô đến làm gì?"

Đường Tinh nghe y hỏi, cuối cùng cũng nhớ ra mục đích của mình, bừng tỉnh, "À... ta đến để bôi thuốc cho huynh, đêm qua ta thấy huynh bị thương, có vẻ khá nghiêm trọng."

Nàng đẩy hộp thuốc lên trước, như để chứng minh mình không nói dối, rồi nàng cúi đầu, có chút ngượng ngùng, "Huynh vì ta mà bị thương, xin lỗi."

Nàng cảm thấy hối hận, không chỉ vì Vạn Chiêu bị thương, từ khi đến thế giới này, nàng luôn nghĩ Vạn Chiêu là kẻ phản diện, dù y chưa làm gì sai.

Nhưng đêm qua nàng thấy Vạn Chiêu vì bảo vệ mình mà bị thương, còn nôn ra máu, nàng thấy rất tội lỗi, nàng không nên vội vàng phán xét y như vậy.

Nàng quyết định sau này sẽ đối xử tốt với y, sẽ dẫn y đi ăn ngon, chơi vui, dù biết Vạn Chiêu chỉ có tình cảm với Vạn Dung, nàng cũng không mong muốn thay thế vị trí của Vạn Dung, nhưng ít nhất nàng muốn Vạn Chiêu hiểu rằng, thế giới của y không chỉ có Vạn Dung, còn rất nhiều điều tốt đẹp khác trên đời, y không nên chìm mãi trong bóng tối đó.

Nàng muốn y biết rằng nhân gian vẫn còn tình cảm chân thật, vẫn còn tình yêu đích thực!

Vạn Chiêu nhìn biểu cảm thay đổi liên tục trên khuôn mặt Đường Tinh, cuối cùng là đôi mắt long lanh như chứa sao trời nhìn mình.

Y giật giật khóe miệng, nhưng tim lại đập mạnh, y cầm chén trà nhấp một ngụm, cúi mắt xuống, "Cảm ơn ý tốt của Đường cô nương, ta không sao."

Đường Tinh nghe y nói vậy, lo lắng nhìn kỹ khuôn mặt y, "Nhưng sắc mặt huynh không tốt... huynh đã uống thuốc chưa?"

Rồi nàng nhớ ra điều gì đó, chưa kịp để Vạn Chiêu trả lời, nàng đã hốt hoảng, nói với vẻ ghét bỏ, "Ta biết rồi! Huynh ghét thuốc đắng phải không? Thuốc này không biết do ai sắc, đắng kinh khủng!"

Nàng vừa nói vừa cúi đầu tìm kiếm gì đó, Vạn Chiêu nhíu mày, định mở miệng nhưng lại bị nàng chặn lại, nàng cầm một chiếc túi nhỏ, đặt trước mặt y như khoe khoang.

"Đây là kẹo! Ngon lắm! Nếu huynh thấy thuốc đắng, ăn chút kẹo này sẽ đỡ hơn nhiều!"

Vạn Chiêu không hiểu nổi suy nghĩ của nàng, sao tự dưng nàng lại cho y một túi kẹo?

Đường Tinh thấy y không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào túi kẹo, nàng xoay xoay túi mở ra, chọn lấy mấy viên kẹo đủ loại, nói với vẻ nghiêm túc, "Trong này có nhiều loại, độ ngọt cũng khác nhau, huynh xem này! Cái này ngọt hơn, nếu thấy ngấy thì ăn cái này, cái này chỉ hơi ngọt chút thôi! Mềm dẻo, rất ngon!"

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn Vạn Chiêu, mặt mày tươi cười, như thể túi kẹo này là báu vật, hy vọng được y công nhận.

Vạn Chiêu nhìn Đường Tinh luyên thuyên một hồi thì nhận ra nàng luôn làm y bất ngờ, từ hôm đi dạo phố, đến hôm nay cũng vậy.

Từ nhỏ y đã theo Vạn Dung trừ yêu diệt ma, chưa từng sống cuộc sống bình thường, y tự hỏi, nếu tỷ tỷ sống trong một gia đình bình thường thì có giống nàng ấy không?

Còn mình thì sẽ ra sao?