Thành phố về đêm luôn mang một vẻ đẹp riêng biệt, lấp lánh trong ánh đèn đường, lung linh như những ngôi sao sa xuống từ bầu trời. Đêm ấy, trời đổ cơn mưa bất chợt, hối hả như muốn cuốn trôi đi những ưu tư của con người. Nhưng giữa dòng đời vội vã, có những cuộc gặp gỡ mà số phận đã định sẵn, dù chỉ thoáng qua cũng có thể thay đổi cả cuộc đời.
Mai Lan đứng dưới mái hiên của một cửa hàng nhỏ, nép mình dưới chiếc ô trong suốt, lặng lẽ quan sát những giọt mưa rơi tí tách. Cô vừa tan ca từ quán cà phê gần đó, mệt mỏi và chẳng muốn về nhà sớm. Cô không có nơi nào khác để đi, nhưng cũng chẳng muốn đối diện với sự trống trải trong căn phòng bé nhỏ của mình.
"Chẳng hiểu sao, mưa lại làm mình cảm thấy cô đơn đến vậy." Mai Lan thầm nghĩ.
Cô lặng lẽ thở dài, kéo sát chiếc khăn quàng cổ màu trắng ngà lên để che chắn cái lạnh của cơn mưa. Khi định bước đi, một bóng hình cao lớn xuất hiện trước mặt cô, làm cô khựng lại.
"Xin lỗi, có thể cho tôi đứng nhờ một chút không? Tôi quên mang ô." giọng nói trầm ấm của người đàn ông ấy vang lên, pha lẫn chút gấp gáp. Mai Lan ngước nhìn lên, ánh mắt gặp ngay đôi mắt sâu thẳm, có chút lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn mênh mang.
Người đàn ông ấy là Duy Phong, một kiến trúc sư trẻ tuổi đầy triển vọng nhưng luôn bị ám ảnh bởi quá khứ. Anh không thích mưa, vì mưa gợi nhớ về những kỷ niệm đau buồn mà anh muốn quên đi. Nhưng cơn mưa đêm nay lại dẫn lối cho anh gặp một người mà anh không ngờ sẽ thay đổi cuộc đời mình.
Mai Lan hơi ngần ngại nhưng rồi cũng gật đầu. Cô chưa bao giờ từ chối giúp đỡ người khác, dù chỉ là một hành động nhỏ. Duy Phong đứng cạnh cô, cả hai cùng nhìn ra con đường mưa phủ đầy bóng tối. Họ không nói thêm lời nào, nhưng sự im lặng đó lại khiến cả hai cảm thấy gần gũi một cách kỳ lạ.
Trong khoảnh khắc ấy, Mai Lan không thể ngờ rằng người đàn ông lạ mặt này sẽ sớm trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô, và cũng chính anh sẽ mang đến những cơn bão lòng mà cô chưa từng trải qua.
Cơn mưa dần tạnh, nhưng cả hai vẫn chưa ai có ý định rời đi. Duy Phong là người phá vỡ sự im lặng trước "Tôi là Duy Phong, và còn cô?."
"Mai Lan" cô đáp lại, một chút ngượng ngùng, nhưng cảm giác thoải mái lại dâng lên.
"Thật trùng hợp," anh mỉm cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi nhưng ấm áp"Mai Lan - một bông hoa mai giữa mùa đông lạnh giá.".
Câu nói của anh khiến Mai Lan khẽ đỏ mặt, nhưng cô nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình, chỉ mỉm cười đáp lại.
Đêm đó, họ chia tay nhau dưới ánh đèn đường mờ ảo, không ai biết rằng cuộc gặp gỡ này sẽ mở ra một hành trình đầy biến cố, nơi mà những mảnh vỡ của tình yêu sẽ rơi xuống, tạo nên những vết cắt sâu đậm trong tâm hồn cả hai.
Mai Lan quay về căn phòng trống trải của mình, lòng không khỏi nghĩ về người đàn ông lạ mặt ấy. Cô không thể đoán trước được rằng chính anh sẽ là người khiến cô trải qua những cảm xúc mà cô chưa bao giờ nghĩ tới - từ yêu thương, đau khổ đến cả sự tiếc nuối.
Trong khi đó, Duy Phong bước đi trong đêm tối, lòng lại chộn rộn với những suy nghĩ về cô gái có nụ cười hiền dịu. Cơn mưa đêm nay đã mang lại cho anh một điều gì đó mới mẻ, một tia hy vọng giữa những đêm dài cô đơn.