Đến khi nàng ấy quay lại, trong tay đã cầm một hộp thức ăn, mở ra bên trong đều là đồ ăn.
“Đại sư, mau nhìn này, ta mang về cho ngươi rất nhiều đồ ăn. Thân phận của nha hoàn này là nhị đẳng nha hoàn bên cạnh Tiêu phu nhân. Chỉ cần ta đến phòng bếp nói như vậy, bọn họ đã mang tất cả món ngon đến cho ta.”
Tiêu An Nhạc khen nàng ấy một câu.
“Làm tốt lắm.”
Tần Thư Nhiễm cười lấy lòng lộ ra một hàm răng trắng.
Ăn bánh hoa quế, nghĩ cách kiếm tiền, không kiếm tiền thì nàng rất nghèo, muốn tìm hồn phách của nguyên thân cũng khó, càng không tìm được người mượn mệnh.
Tiền nha! Đúng là một thứ tốt, giống như kiếp trước nàng không thể tu luyện nếu không có linh thạch.
Đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào huyên náo ở bên ngoài.
“Biểu tiểu thư ngất xỉu, mau đi báo với phu nhân, mau đi mời lang trung.”
Tiêu An Nhạc nhìn Tần Thư Nhiễm đang ôm cửa nhìn ra ngoài một cái.
“Ngươi làm cho nàng ta nhìn thấy hai con quỷ nha hoàn đó sao?”
Tần Thư Nhiễm lập tức cười nịnh nọt với Tiêu An Nhạc.
“Vừa rồi lúc ta tới đó thì nhìn thấy nàng ta đang cấu véo tiểu nha hoàn, ta lập tức dập dương hoả trên vai nàng ta, hao tổn của ta rất nhiều sát khí đó.”
Nói chuyện giống như lập được công lớn vậy.
Tiêu An Nhạc sửng sốt, Tần Thư Nhiễm nãy ở bãi tha ma ăn bao nhiêu quỷ, vậy mà có thể dập tắt dương hỏa trên người của người sống?
Nàng ăn no rồi đứng dậy, cầm lấy chiếc ô bạch cốt và đi ra ngoài, kiếm tiền kiếm công đức quan trọng.
“Đi thôi, đi báo thù cho ngươi! Nói một chút xem, ngươi chết như thế nào?”
Tần Thư Nhiễm lập tức bay ra khỏi cơ thể của tiểu nha hoàn, như một làn gió chui vào ô bạch cốt.
“Ta chết vì ngu!”
Tiêu An Nhạc: …
“Cách chết này của ngươi thật mới mẻ, vậy có báo thù không?”
“Tất nhiên là phải báo thù, cha của ta là hoàng thương Tần Mãn Quán, ta nhớ rõ lúc ta đi dâng hương thì gặp phải lưu manh, là Phùng công tử xuất hiện như một vị thần đã cứu ta.
Hắn ta ôm ta ngồi trên lưng ngựa, chúng ta cùng nhau cưỡi chung một con ngựa, sau đó, hắn ta nói hắn ta thích ta, ta cũng bày tỏ lòng mình với hắn ta.
Nhưng mà cha của ta không đồng ý!
Hắn ta nói muốn mang ta bỏ trốn, ta cảm thấy rất kích động lại rất hạnh phúc, chỉ cần ở bên cạnh hắn ta, ta cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất trên thế gian.
Lúc đi, ta mang theo rất nhiều tài vật, còn cố ý trộm giá y mang theo, đó là do nương của ta chuẩn bị cho ta, nói rằng nó đã từng được đặt ở chùa cầu phúc.
Nhưng mà khi chúng ta đi được nửa đường, hắn ta để ta đội mũ phượng và khăn quàng trộm mang theo vào.
Ta mặc vào, hắn ta, hắn ta không phải người, là súc sinh, hắn ta là súc sinh, ta muốn gϊếŧ hắn ta, gϊếŧ hắn ta!”
Nhìn lệ khí âm sát vờn quanh thân Tần Thư Nhiễm, Tiêu An Nhạc vội vàng niệm tĩnh tâm chú cho nàng ấy.
“Yên tĩnh, nói tiếp đi, hắn ta đã làm gì ngươi?”
“Hắn ta muốn ta, hắn ta không để ý sự phản đối của ta, cứ như thế làm điều đó ở bên ngoài. Lúc đó, hắn ta không hề thương tiếc ta một chút nào, ta mới cảm thấy không ổn.
Hắn ta không nên là loại người như vậy, hắn ta nên là một người có tấm lòng rộng lượng, tại sao lại có thể làm loại chuyện đó ở nơi hoang dã?
Lúc đó, ta còn tưởng rằng hắn ta không kìm lòng được, không ngờ hắn ta còn gọi thêm người khác, hai người đó chính là cầm thú, hắn ta và bọn chúng chính là ba tên cầm thú.
A…!
Nhóm dịch: Nhà YooAhin